Đường Kiếp trả lời:
- Một phần của ta là Hóa Hồn.

Lời này khiến Hàn Sương Nguyệt không hiểu ra sao cả, tuy nhiên nàng vẫn liếc mắt nhìn Đường Kiếp thật sâu, nói:
- Ta thua rồi.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồn ào.

Không ngờ Hàn Sương Nguyệt lại bị đánh hơn, hơn nữa còn thua dưới một quyền. Có người không muốn tin chuyện này là thật, đều rít gào trách mắng, thậm chí có người còn hoài nghi Hàn Sương Nguyệt và Đường Kiếp cấu kết, cố ý bị thua.

Hàn Sương Nguyệt cũng không để ý, quay đầu rời đi, bay thẳng ra thật xa mới dừng lại. Lúc này nếu nàng không áp chế chính mình, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa rồi mạnh mẽ tiếp một quyền của Đường Kiếp, cũng đã khiến nàng bị nội thương nghiêm trọng.

Thời khắc này phun máu ra, Hàn Sương Nguyệt cảm giác tốt hơn rất nhiều, nàng thì thào tụ nói:
- Đường Kiếp, không thể tin được ngươi đã đạt tới trình độ này. Đáng thương ta mang danh thiên tài lại chỉ biết vùi đầu khổ luyện, không ra khỏi cửa, lại chỉ ở trong hồ nước Thiên Nhai Hải Các giống như ếch ngồi đáy giếng, lại không biết phải thật sự trải qua đau khổ mới có thể trưởng thành.

Nghĩ vậy, trông mắt Hàn Sương Nguyệt chợt lóe quang hoa, nhưng lại không trở về mà quay đầu nhìn về nơi nào đó. Quyết định muốn rèn luyện, tăng trưởng bản thân một phen.

Bên này sau khi Hàn Sương Nguyệt rời đi, Đường Kiếp lại nhìn về phía Thái Quân Dương.

Thái Quân Dương nói:
- Sao bây giờ mới trở về?

Đường Kiếp trả lời:
- Đường đi không tốt lắm.

Hai người liếc nhau một cái, rốt cục cười ha ha ôm lấy nhau.

Phía dưới, ba người Bành Diệu Long, Diệp Thương Thiên và Mạnh Thập Tuyết cũng cùng nhau nhảy lên, ôm thành một đoàn, lập tức nháo nhào lên. Tiếp theo là đám người Hứa Diệu Nhiên và Vệ Thiên Xung cũng nhảy lên, viện học sinh ở Tẩy Nguyệt phái năm đó, hiện giờ đã đoàn tụ thành một nhà, phát ra tiếng cười vui lớn.

Chính là vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một tiếng hừ nhẹ:
- Đường Kiếp!

Giống như một tiếng sấm sét nổ vang ở trên trời, đem tất cả cười vui và lời nói đều hủy diệt, nháy mắt trong thiên địa chỉ còn lại một thanh âm này.

Hứa Diệu Nhiên kinh hãi ngẩng đầu:
- Linh Lung Tiên Tôn?

Chỉ thấy giữa không trung hiện ra hình tượng một cô gái, tuy là nữ tử lại cao lớn nguy nga như núi non trùng điệp, vẻ mặt trang nghiêm như bồ tát, thân hình trang nghiêm, khí thế vô biên, chính là một trong ba người đứng đầu của Thiên Nhai Hải Các, Linh Lung Tiên Tôn.

Thời khắc này ảo ảnh kia vừa mở mắt đã nhìn về phía Đường Kiếp, trong đôi mắt mang theo uy nghiêm vô thượng, người thấy đều sợ hãi, có loại cảm giác muốn cúng bái, loại cảm giác này rơi vào trên người Đường Kiếp, uy áp khổng lồ liền giống như núi nặng đặt ở trên đầu của hắn, gần như đè cong hai chân của hắn.

Mặc dù Đường Kiếp có thể chiến Tử Phủ, lại chung quy chỉ đối phó được với Tử Phủ Dục Anh Kỳ, hoàn toàn không phải đối thủ với Hóa Thần, huống chi Linh Lung Tiên Tôn đã tu luyện tới Xuất Khiếu Kỳ Tử Phủ, mạnh hơn so với Cực Quang không biết bao nhiêu lần.

Thời khắc này Linh Lung Thiên Tôn liếc mắt tạo uy, gây cho Đường Kiếp cảm giác như cảm giác của Hàn Sương Nguyệt lúc đứng trước một quyền kia của Đường Kiếp, làm cho người ta sinh ra một loại tuyệt vọng không thể chống đỡ.

Nhưng tất cả thiên tài gần như đều có một loại tính tình chung, chính là đối mặt với áp lực khổng lồ tuyệt không sợ hãi, dũng cảm đối mặt. Một khắc này cổ họng Đường Kiếp phát ra một tiếng quát mắng trầm thấp, một mảnh bảo quang từ trong cơ thể hắn toát ra, vô số quang tuyến đan xen vào nhau, cấu thành một điện ngọc đẹp và tinh xảo, chính là đạo pháp Vạn Cổ Trọng Lâu của Đường Kiếp.

Chỉ có điều lúc này Vạn Cổ Trọng Lâu đã hoàn thiện hơn so với lúc trước, tốc độ thi triển cũng càng mau, chỉ trong nháy mắt thay đổi thành một tòa nhà khổng lồ, mạnh mẽ chắn Linh Lung Thiên Tôn ở bên ngoài, tầm mắt không thể tiến lên thêm.

- A?
Linh Lung Thiên Tôn phát ra một tiếng kinh ngạc:
- Đạo pháp?

Ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra Đường Kiếp sử dụng đạo pháp.

Tu luyện không tới hai trăm năm, cư nhiên đã làm ra được đạo pháp, tốc độ như thế khiến ngay cả Linh Lung Thiên Tôn cũng chấn động. Bởi vì một chuyện hại chết Tang Hồng Mai, nàng vốn là oán hận với Đường Kiếp, thời khắc này phát hiện trên người Đường Kiếp mang đại pháp, trong lòng lại nổi lên sát khí.

Giơ tay chỉ ra, lăng không điểm về phía Đường Kiếp.

Chỉ này vừa hạ xuống, điểm ở trên Vạn Cổ Trọng Lâu, liền giống như vật nặng nên trên ngói lưu ly, Vạn Cổ Trọng Lâu vốn màu sắc rực rỡ lập tức hiện ra một vết nứt.

Đây không phải nói phòng ngự của Vạn Cổ Trọng Lâu không đủ, chỉ là vì thực lực của Linh Lung Thiên Tôn quá mạnh mẽ.

Giữa nàng và Đường Kiếp kém nhau quá xa, sự chênh lệch này giống như Linh Sư Thoát Phàm và người bình thường, nếu đổi lại là người khác, giơ tay nhấc chân liền có thể hủy diệt được một đống. Đường Kiếp có thể ngăn được một chỉ của nàng đã có thể kiêu ngạo.

Nhưng đây vẫn chưa chấm dứt, ngay sau đó Linh Lung Thiên Tôn lại chỉ xuống.

Chỉ phong kích động, đánh vào trên Vạn Cổ Trọng Lâu, lại là một vết nứt trên tòa nhà.

Linh Lung Thiên Tôn lại chỉ ra, chỉ thấy trong Vạn Cổ Trọng Lâu kia giống như thế gian tận thế, tòa nhà bị sụp xuống, quỳnh các bị hủy, thú bay bị cắt đứt, cỏ cây thành tro, về phần cơ quan bên trong thật mạnh, đại trận hung hiểm lại ngay cả cơ hội thi triển cũng không có, dưới uy năng khủng bố này đều tiêu tan.

Cảnh tượng này khiến đệ tử của Thiên Nhai Hải Các ngây người.

Tiên Tôn nhà mình tất nhiên là pháp lực vô sóng, thủ đoạn thần thông, nhưng phòng ngự của Đường Kiếp lại quá đáng sợ. Một tòa Vạn Cổ Trọng Lâu lại chống đỡ được công kích liên tục bảy tám lần của Đại Năng, nói cách khác, dưới điều kiện kém hơn một bậc, cho dù là Linh Lung Thiên Tôn cũng không thể một kích giết chết Đường Kiếp.

Cái này là gì chứ?

Tuy là kinh hãi, ngón tay của Linh Lung Thiên Tôn vẫn quyết không lưu tình hạ xuống, Đường Kiếp biểu hiện ra thực lực càng mạnh, nàng lại càng muốn giết chết Đường Kiếp.

Chỉ thứ chín, chỉ thứ mười, chỉ thứ mười một, theo sự hạ xuống của ba chỉ này, trong Trọng Lâu bụi bay mù mịt, bão cát khắp nơi, không thể tiếp tục đứng thẳng trên lầu cao. Chỉ thứ mười hai của Linh Lung Thiên Tôn lại hạ xuống, trực chỉ hướng Đường Kiếp, thậm chí ngay cả đám người Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương bên cạnh hắn cũng không buông tha, dù sao giết một người là giết, giết nhiều hơn nữa cũng là giết!

Khi một chỉ này sắp hạ xuống, Hứa Diệu Nhiên đột nhiên lao tới muốn ôm lấy Đường Kiếp.

Linh Lung Thiên Tôn lại chỉ khẽ phất tay khiến Hứa Diệu Nhiên không thể động đậy, ngón tay đã lại lần nữa rơi xuống đầu Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, thiên ngoại bay tới một đạo quang hoa, bay vụt tới phía Linh Lung Thiên Tôn.

Nhìn như một đạo quang đơn giản, lại làm cho Linh Lung Thiên Tôn không thể không ngừng công kích, quay tay khẽ vỗ, chắn đạo quang này ở bên ngoài, tức giận quát lên:
- Hứa Quang Hoa, ngươi muốn ngăn ta à?

Xa xa đã truyền tới một giọng nam:
- Chẳng lẽ còn để ngươi giết con rể ta hay sao? Linh Lung, ngươi hơi quá đáng rồi đó.