Thời khắc này bảo quang lay động, có vô số nơi ánh mặt trời thoảng qua, rung động lòng người, người xem đều hoa mắt chóng mặt, lực lượng này thậm chí còn đè lên đầu Thái Quân Dương. Mọi người thấy hoa mắt đều trầm trồ khen ngợi Hàn Sương Nguyệt, đều nghĩ nàng sắp thắng lại thấy trên người Thái Quân Dương cũng nở rộ quang hoa.

Khi lực lượng kinh khủng của Thái Ất Vong Tình Thiên Thư đánh lên trên người Thái Quân Dương, lại bị hắn dùng một loại phương thức kỳ lạ chống đỡ, làm suy yếu, thậm chí còn hấp thu.

Đây chính là Bách Nan Thông Kiếp pháp của Thái Quân Dương, sau khi vận dụng hơn một trăm năm, Bách Nan Thông Kiếp pháp của Thái Quân Dương đã hoàn toàn phát triển to lớn. Bởi vì công pháp không được đày đủ, Thái Quân Dương liền dùng phương thức của mình tiến hành bồi bổ, lại lý giải càng sâu, do đó khiến Bách Nan Thông Kiếp pháp trở nên thích hợp hơn, cũng có thêm đầy đủ tác dụng.

Hiện giờ Bách Nan Thông Kiếp pháp ngoại trừ bảo toàn sinh mạng bất tử, kích phát tiềm năng ra, còn có thể hấp thu và phân tích lực lượng của đối thủ, không hề đứt đoạn mà tăng cường lực lượng phòng ngự.

Mượn dùng Bách Nan Thông Kiếp pháp, Thái Quân Dương gắt gao kiên trì. Hắn tin tưởng dựa vào nghị lực và sự dẻo dai của mình, nhất định có thể trở thành người thắng cuối cùng.

Cũng vì thế mà giằng co, một người là thiên tài tuyệt thế của Thiên Nhai Hải Các, một người là bảo ngọc trèo lên Thủy Nguyệt phong có một không hai của Tẩy Nguyệt phái, rốt cục ai có thể thắng không thể đoán được.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên không hợp thời cơ vang lên:
- Thật là náo nhiệt.

Thanh âm quen thuộc này rơi vào trong tay Thái Quân Dương, nghe được khiến tinh thần hắn run lên:
- Đường Kiếp?

Tâm thần xuất hiện một khe hở, đã bị Hàn Sương Nguyệt thừa dịp mà tấn công vào, Thái Ất Vong Tình Thiên Thư cuốn tới đánh Thái Quân Dương bay lên.

Bảo quang lại cuốn tới, nhằm về phía Thái Quân Dương, đúng là thuận theo không tha mà đánh tới.

Mắt thấy sẽ cuốn được Thái Quân Dương vào trong, nều bị đánh, Thái Quân Dương không chết cũng sẽ bị trọng thương.

Một đạo nhân ảnh đã hiện lên trên Diễn võ đài, đúng là Đường Kiếp, nhẹ phất ống tay áo, bảo quang tràn ngập khắp không gian không ngờ lại biến mất vô tung.

Bắt lấy bờ vai của Thái Quân Dương, Đường Kiếp thoải mái nói:
- Cùng thi đấu thể thao trên sân, luận bàn là được, nếu thắng bại đã phân, Táng Phong Nữ cần gì phải bức bách như thế chứ?

Hàn Sương Nguyệt không để ý tới, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Kiếp:
- Ngươi chính là Đường Kiếp? Ta muốn đánh với ngươi một trận!

- Đánh với ta?
Đường Kiếp cười, hỏi:
- Ngươi là Tử Phủ rồi sao?

Hàn Sương Nguyệt ngây cả ngươi, theo bản năng khẽ run người.

- Vậy chúng ta không cần phải đánh.

- Đường Kiếp!
Phía dưới, Bành Diệu Long, Diệp Thương Thiên và đám người Mạnh Thập Tuyết cùng nhau kêu lên.

Trên Diễn võ đài, Đường Kiếp cứ đứng như vậy mà giằng co với Hàn Sương Nguyệt.

Đi lại thong dong, thần thái nhà nhã, lại cho thấy sự tự tin hùng mạnh.

Không phải Tử Phủ không nên đánh với ta?

Đây là sự kiêu ngạo, ngông cuồng và khí phách bực nào cơ chứ? Chúng tu giả phía dưới nghe được liền có chút ngây ngẩn.

Chỉ có Hàn Sương Nguyệt vẫn không lùi, gắt gao nhìn thẳng Đường Kiếp:
- Ta phải đánh với ngươi một trận!

Đường Kiếp nhìn nàng, lắc đầu nói:
- Ta vừa mới về Tê Hà, hiện tại không muốn đánh nhau, chỉ muốn nói chuyện phiếm với đám huynh đệ.

Chỉ có điều, hắn vừa mới nói xong, chợt nghe phía dưới vang lên một mảnh huyên náo.

Vô số đệ tử Thiên Nhai Hải Các đã vung tay hô to:
- Đánh, đánh, đánh!

Trong mắt người Thiên Nhai Hải Các, Hàn Sương Nguyệt giống như một chiến thần bất bại, một Thái Quân Dương căn bản không đáng để nàng phát huy toàn lực, cho dù là Đường Kiếp cũng không phải là đối thủ của Hàn Sương Nguyệt…

Câu trả lời của Đường Kiếp khiến mọi người cùng kêu lên.

Mà ngay cả Thái Quân Dương ở phía sau cũng nói:
- Nói chuyện phiếm lúc nào mà không được, nếu đã đến đây, không đánh một trận rất là đáng tiếc.

Tiểu tử này chính là một kẻ mê võ nghệ, hiếu chiến, cho dù thắng cũng không thèm để ý, luận về tính tình, hắn mợi là người thích hợp nhất để kế thừa Binh Chủ đạo.

Đường Kiếp lại không có hứng trí ức hiếp tiểu hài tử. Sau một trăm năm, thực lực của hắn tăng cao, thế hệ bên trong sớm đã không có người có thể đánh với hắn một trận, mục tiêu hiện giờ đều là cường nhân tiền bối, làm sao lại chiến đấu với Hàn Sương Nguyệt chứ.

Thời khắc này ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói:
- Nếu ngươi đã kiên trì muốn đấu, như vậy đi, nếu người có thể tiếp một quyền của ta, ngươi sẽ thắng.

- Cái gì?
Mọi người đầu tiên là khiếp sợ, sau lại giận tím mặt.

Hàn Sương Nguyệt là đệ nhất thiên tài của Thiên Nhai Hải Các, bất kể là tư chất thiên phú hay là thời gian tu luyện hay được môn phái bồi dưỡng đều ở phía trên Đường Kiếp. Nhưng Đường Kiếp lại kiêu ngạo, ngông cuồng muốn dùng một quyền đánh bại Hàn Sương Nguyệt, đây quả thực là làm nhục người khác.

Mặc dù đối với Đường Kiếp mà nói đây chỉ là chuyện bình thường, dù Hàn Sương Nguyệt là Hóa Hồn nhưng cũng chỉ là sơ kỳ, còn lâu mới tới đỉnh cao, thực lực đều không bằng so với rất nhiều yêu vương ở Thanh Vân Giới, một quyền liền bại, không hề trì hoãn.

Thời khắc này hắn cũng không nhiều lời, tiện tay xuất ra một quyền đánh về phía Hàn Sương Nguyệt.

Một quyền nhìn như vô cùng đơn giản, lại như ẩn chứa ý chí thiên địa thuần túy nhất trong đó, cứ như vậy ầm ầm nện xuống, khiến Hàn Sương Nguyệt cảm giác như một cây trụ kình thiên lớn nện xuống, không ngừng phóng đại trước mặt nàng.

Nếu như Thái Ất Vong Tình Thiên Thư tuyệt tình tuyệt dục, hỉ nộ ái ố đều không lộ ra, không phát ra tâm, mặc dù gặp phải vạn đao xuyên tim, vận mệnh tan xương nát thịt, người tu luyện Vong Tình Thiên Thư cũng sẽ không có bất luận cảm xúc gì, sợ rằng thời khắc này Hàn Sương Nguyệt đã sợ hãi kêu ra tiếng rồi.

Bản năng cảm thấy nguy hiểm làm cho nàng ý thức được sự đáng sợ của một quyền này, Hàn Sương Nguyệt đã toàn lực phát động công pháp Vong Tình, lay động ra một mảnh bảo quang thông thiên, ngưng kết thành một quyền hoa bảo thụ trên Diễn võ đài.

Khi thiết quyền của Đường Kiếp đánh tới, dừng ở trên mảnh quỳnh hoa kia, liền giống như cục đá đập trên mặt nước, nổi lên gợn sóng, đồng thời cũng đập nát ảnh ngược trong nước kia.

Chỉ thấy vô số bảo quang đều bị phá hủy dưới một quyền này của Đường Kiếp, phần phập nghiên đổ, mang theo thái quang mập mờ đầy trời.

Cùng lúc đó, Hàn Sương Nguyệt cũng ở trong kình khí mà bay lên, thân hình giống như lá rụng đang tung bay, hạ xuống một góc trên Diễn võ đài, thoạt nhìn vô cùng tuyệt đẹp, không giống bộ dạng bị Đường Kiếp đánh bay.

Người dưới đài nhất thời không rõ, còn tưởng rằng Hàn Sương Nguyệt dễ dàng hóa giải được một quyền này liền hoan hô, chỉ có rất ít người nhìn thấy sắc mặt của Hàn Sương Nguyệt đột nhiên trắng bệch.

Phong ba tuôn ra.

Đường Kiếp thu hồi nắm tay nhìn Hàn Sương Nguyệt, cười nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, người có cùng cảnh giới có thể thắng ngươi, sợ rằng chỉ có Vương Tuyệt Diệt của Thất Tuyệt Môn.

- Cảnh giới của ngươi là gì?
Hàn Sương Nguyệt hỏi. Một quyền kia của Đường Kiếp quá mức quỷ dị và hùng mạnh, lại có được sự dũng mạnh của tu giả Luyện Thể, cũng có được tu vi linh khí khổng lồ.