- Đúng rồi, các ngươi nói Đường Kiếp hiện tại đang ở cảnh giới gì?
Ngọ Huyền Quang hỏi.
Thơi điểm gặp mặt vui vẻ cùng quên hỏi cái này.
Vệ Thiên Xung lắc đầu:
- Không biết, dù sao ta chỉ biết một trăm năm trước lúc hắn còn ở đây đã giết chết hai đại yêu Phân Thần cảnh.
Đường Kiếp?
Đệ tử bảo vệ các rốt cục biết được người tiến vào là ai, lại nghe lời nói của Vệ Thiên Xung…. Đã hoàn toàn hôn mê, hận không thể cho mình hai bạt tay, cho chừa cái tội lắm miệng.
Cũng may mấy người Vệ Thiên Xung lại không để ý tới, lại nhìn trên Tinh Bàn kia, sau khi ba điểm đỏ gặp nhau đã một đường cuồng biểu, xông về phía trước. Xem điệu bộ giống như không có ý định đình chỉ mà muốn tiếp tục Sấm Quan.
Thất Sát rất có uy danh ở Thiên Nhai Hải Các, nếu đã đến đây, Đường Kiếp tất nhiên cũng thuận tiện vui đùa một chút.
Vì thế chỉ thấy ba điểm đỏ vẫn một đường thẳng tắp, cứ như vậy không giảm nhanh chóng vọt tới cuối. Sau đó chợt nghe đinh, một tiếng chuông vang vọng bốn phương, đại biểu đã có người đả thông Thất Sát các.
Mà ở quá khứ, loại chuyện này gần như chỉ phát sinh ở người đứng đầu hoặc là Thiếu chủ.
- Ai? Là ai đã thông Thất Sát các?
Tiếng hỏi không ngừng truyền tới.
Đệ tử bảo vệ các kia cũng là miệng khô khốc, chỉ có mình hắn biết, Đường Kiếp không chỉ đả thông Thất Sát các, hơn nữa còn thông qua tuyến lộ quần chiến.
Quang ảnh chợt lóe, Đường Kiếp, Thích Thiếu Danh và Tịch Tàn Ngân đã xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt hai người Thích Tịch còn tràn ngập khiếp sợ và không dám tin. Chỉ có bọn hắn biết, sau giai đoạn kia, bọn họ căn bản không hề ra tay, hoàn toàn là một mình Đường Kiếp đỡ đòn gấp ba cường thế đi qua, thế nhưng những con rối này cũng không tạo thành một chút trở ngại đối với hắn.
Phủi tay, Đường Kiếp nói:
- Coi như không tệ, có chút thú vị.
Đường đường là Thất Sát các, trong mắt Đường Kiếp lại là thú vị sao?
- Đường Kiếp, hiện tại ngươi mạnh như thế nào rồi?
Ngọ Huyền Quang không kìm nổi nói.
Đường Kiếp chỉ thản nhiên nói:
- Giữa huynh đệ không nên tranh giành cao thấp. Đi thôi, tới gặp bọn người Thái Quân Dương, bọn họ ở đâu?
Thị Mộng nói:
- Diễn võ đài, Bành Diệu Long, Diệp Thương Thiên, còn có Mạnh Thập Tuyết cơ bản cũng sẽ ở đó, chỉ có Tả Toàn Danh là không biết ở chỗ nào. Lão tiểu tử đó cho tới bây giờ đều mơ hồ không rõ, không thể biết rõ vị trí. Trước đừng tìm hắn, sau khi gặp bốn người bọn họ thì nhanh đi gặp đại tiểu thư đi.
Lại nghe Đường Kiếp nói:
- Hắn đã đến đây.
Mọi người ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tả Toàn Danh quả nhiên đang bay về phía này. Ở bên cạnh hắn còn có một người, không phải Hứa Diệu Nhiên thì là ai?
Khi Đường Kiếp nhìn Hứa Diệu Nhiên, ánh mắt của Hứa Diệu Nhiên cũng rơi trên người Đường Kiếp.
Trong một khắc hai người bốn mắt nhìn nhau này, thế giới dường như dừng vận chuyển, thời gian đọng lại, hết thảy đều trở nên không tồn tại, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Hứa Diệu Nhiên si ngốc nhìn Đường Kiếp, trong thoáng chốc hơi thở vận chuyển mất linh, suýt nữa té rừ không trung xuống, cũng may có Tả Toàn Danh giữ chặt.
- Đường Kiếp…
Nàng lại chỉ nhìn Đường Kiếp, trong miệng phát ra tiếng kêu gọi thì thào, trong hốc mắt đã đầy nước mắt.
Đường Kiếp cũng kinh ngạc nhìn Hứa Diệu Nhiên.
Trước khi đến đã sớm làm xong kế hoạch, đi gặp các huynh đệ lão bà trước, nhưng kế hoạch luôn luôn có sự biến hóa, Đường Kiếp không nghĩ tới trong quá trình đột nhiên gặp được Hứa Diệu Nhiên.
Gặp nhanh như thế, lại vội vàng như vậy, làm rối loạn sắp xếp của Đường Kiếp, khiến trong lòng hắn liền hoảng loạn.
Hắn thốt ra:
- Vì sao muội lại ở chỗ này?
Vô số lần ảo tưởng qua bộ dạng hai người gặp nhau, Đường Kiếp cũng từng nghĩ tới câu đầu tiên khi mình gặp Hứa Diệu Nhiên sẽ là cái gì.
Phong độ đi tới bên cạnh nàng, dâng lên một cành hoa nói:
- Muội gầy đi.
Hoặc kích động không kềm chế được tiến lên, ôm lấy nàng nói:
- Ta đã trở về.
Mọi việc như thế, đủ loại cảnh tượng, các loại hình ảnh đều xẹt qua đầu Đường Kiếp, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi gặp mặt, câu đầu tiên mình nói với nàng lại là như thế, nghe giống như kích động khi yêu đương vụng trộm bị bắt.
Có lẽ ý thức được trong lơi nói của mình có nghĩa khác, Đường Kiếp lại vội vàng lắp bắp nói:
- Ta không phải có ý kia…. Ta vừa trở về, ta nói là ta muốn tới tìm muội…. ta không nói là vì ta muốn cho muội niềm vui bất ngờ…
Hắn nói còn chưa dứt lời, Hứa Diệu Nhiên đã phi thân nhào tới ôm cổ của Đường Kiếp, hôn hắn thật sâu.
Tất cả mọi người đều si ngốc.
Đây chính là trước mặt mọi người nha!
Cho dù là ở Thiên Nhai Hải Các cũng là hành vi kinh thế hãi tục rồi.
Đệ tử thủ các theo bản năng quay đầu đi, chỉ có điều ánh mắt lại vụng trộm nghiêng nhìn về phía bọn họ.
Liễu Hồng Yên luôn luôn coi trọng luật pháp quy củ hừ một tiếng:
- Không hổ là yêu nữ của Thiên Nhai Hải Các.
- Dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, xác thực là nữ tử nhân gian hiếm thấy.
Tô Hinh Nguyệt tính tình mạnh mẽ lại lớn tiếng tán thưởng.
Vệ Thiên Xung liền nói:
- Nên để tiểu tử thối Thái Quân Dương kia tới đây nhìn.
Hắn vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện bị Thái Quân Dương đùa giỡn.
Bắc Thương Hàn và đám người Thích Thiếu Danh cùng nhau gật đầu, tin tưởng nếu để Thái Quân Dương thấy tình hình này, nhất định sẽ biết giả mạo Đường Kiếp là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ có Tả Toàn Danh là thực tế nhất, cái gì cũng không nói, chỉ là trong tay không biết từ lúc nào đã hiện ra một khối thạch ảnh lưu niệm, cũng vụng trộm sao chép lại hình ảnh của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên.
Thâm tình hôn nhau.
Hôn khá dài.
Hôn cuồng nhiệt.
Một chút đinh hương kia tựa như một ngọn lửa mãnh liệt, hòa tan Đường Kiếp thật sâu.
Vô số lời nói tốt từng chuẩn bị đã không thể nói lên, thiên ngôn vạn ngữ hết thảy chỉ hóa thành một ánh mắt, một nụ hôn nồng nhiệt ký thác toàn bộ tâm ý, tất cả tưởng niệm.
Bọn họ cứ như vậy ôm hôn nhau, không để ý tới cảm thụ của người dân xung quanh, không cần quan tâm ánh mắt của người khác, gắt gao ôm cùng một chỗ, mới tới một lúc lâu sau mới buông ra.
Hứa Diệu Nhiên vẫn ôm cổ Đường Kiếp như cũ không chịu buông, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Đường Kiếp, nhìn hắn, làm như phải tìm ra cái gì đó trên mặt hắn vậy.
- Nếu hiện tại muội mới nghĩ tới phân biệt thật giả thì có chút chậm rồi.
Đường Kiếp sờ sờ mũi nói.
Nghe nói như thế, Hứa Diệu Nhiên phù một tiếng bật cười, cúi đầu vào trong ngực của Đường Kiếp, giống như một đứa bé giãy dụa eo nhỏ.
Từng là một người mạnh mẽ khí phách, dùng hơn một trăm năm dốc sức chứng minh mình có thể đứng đầu Thông Tài Xã, hiện giờ lại có biểu hiện như trẻ con, khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.
Lúc này đã có rất nhiều đệ tử Thiên Nhai Hải Các nghe tiếng đi vào.
Bọn sọ là bị tiếng chuông của Thất Sát các hấp dẫn tới, lại bị màn gặp lại của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên hấp dẫn ánh mắt.
Tuy rằng không thấy qua bộ dáng của Đường Kiếp, nhưng nam nhân có thể khiến Hứa Diệu Nhiên nằm trong lồng ngực, thiên hạ cũng chỉ có một.