- Tới Thất Sát các?
Vệ Thiên Xung đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức hiểu được:
- Đi gặp Thích Thiếu Danh và Tịch Tàn Ngân?

Thất Sát các là một phòng tu luyện do Thiên Nhai Hải Các bố trí, bố cục theo kiểu Sấm Quan, mỗi khi xâm nhập một tầng đều phải đối mặt với con rối càng hùng mạnh hơn nữa. Thích Thiếu Danh và Tịch Tàn Ngân đều thích tới nơi này khiêu chiến cực hạn, là khách quen của Thất Sát.

Biết Đường Kiếp muốn đi gặp hai người bọn họ, Vệ Thiên Xung càng thêm mơ hồ:
- Nếu đã trở lại, vì sao không đi gặp Hứa Diệu Nhiên trước?

Bất kể nói thế nào, Hứa Diệu Nhiên cũng nên là người quan trọng nhất với Đường Kiếp, là người phải đến gặp đầu tiên mới đúng.

- Đồ ngốc.
Tô Hinh Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Vệ Thiên Xung:
- Ngươi cho là sau khi hai người họ gặp mặt còn có thời điểm gặp chúng ta hay sao?

Lúc này Vệ Thiên Xung mới hiểu ra.

Nếu Đường Kiếp gặp Hứa Diệu Nhiên trước, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định là không tách ra được. Nhưng tin tức hắn truyền về nhất định sẽ chậm rãi lưu truyền ra, đến lúc đó sẽ có một đám huynh đệ sẽ chạy tới gõ cửa…

Ân, ngẫm lại dường như có chút không thích hợp.

Chuyện gặp Hứa Diệu Nhiên vẫn nên để lại sau thì tốt hơn.

Thời khắc này mọi người vừa đi vừa mọi người vừa nói chuyện.

Đường Kiếp chỉ Tô Hinh Nguyệt ở phía trước, thấp giọng hỏi:
- Tại sao lại biến thành kẻ thù thế?

Vệ Thiên Xung tức giận nói:
- Ai biết gì chứ, suốt ngày chỉ biết đấu với ta. Mỗi lần không thắng ta liền không cam lòng, sau khi thắng lại còn bị tổn hại, phiền chết đi mất.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta xem như phục ngươi rồi. Nữ nhân không dùng để đấu mà dùng để yêu thương.

- Ta thương nàng?
Vệ Thiên Xung chỉ chỉ phía trước hô nhỏ:
- Ta trốn cũng không kịp đâu.

Đường Kiếp lại chỉ thản nhiên nói:
- Như thế nào? Còn chưa quên Bình Tĩnh Nguyệt sao?

Ánh mắt của Vệ Thiên Xung lập tức buồn bã.

Bình Tĩnh Nguyệt rời đi quả thật làm cho Vệ Thiên Xung thương tâm một thời gian dài.

Nữ nhân kia kiều diễm khiến Vệ Thiên Xung đã từng tấn công mãnh liệt như thế, khiến cho hắn nghĩ người bầu bạn của mình tương lai nhất định là nàng. Nhưng sự thật tàn khốc mà vô tình nói cho hắn biết, sinh mạng từng người đặc biệt, thường thường cũng không cách nào làm bạn.

Bình Tĩnh Nguyệt giống như một cơn gió lốc, một hồi dông tố, một chút cầu vòng thổi qua ở trong lòng của Vệ Thiên Xung, chấn động, xán lạn, cuối cùng lại biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi cáo biệt một thời gian dài, Vệ Thiên Xung bắt đầu trở nên trưởng thành.

Cố gắng tu luyện Luyện Tinh Hóa Khí Thức tiêu hao hết tinh lực dư thừa trong cơ thể Vệ Thiên Xung, dục vọng và kích động hóa làm lực lượng, bổ sung cho mỗi tế bào trong thân thể/

Không còn tình cảm mãnh liệt nữa.

Năm tháng bởi vậy mà vô vị trôi qua nhanh, chỉ trong lúc ngẫu nhiên, trong lòng Vệ Thiên Xung mới hiện lên một bóng hình xinh đẹp.

Thời khắc này nghe Đường Kiếp nói, Vệ Thiên Xung lắc đầu:
- Nhiều năm trôi qua rồi, nên để nó qua đi.

- Vậy tại sao không thử thích một người khác?

- Nàng sao?
Vệ Thiên Xung lắc đầu:
- Ngươi cũng biết nàng không phải là loại người ta thích.

Đối với Vệ Thiên Xung mà nói, Tô Hinh Nguyệt là một cô nương bề ngoài mềm mại nhưng bên trong lại hơi có chút dã tính. Giống như Yêu lang nàng nuôi dưỡng, hung ác, dũng mãnh, độc lập còn mang chút giả dối.

Vệ Thiên Xung thích chính là nữ tử truyền thống, dịu dàng, hiền lành, hào phóng, cần kiệm.

- Nữ nhân hung hãn cũng sẽ có một mặt ôn nhu, đừng quên Diệu Nhiên được gọi là Yêu Nữ, lúc nàng đối phó với thủ đoạn Tân Việt của Tang Hồng Mai cũng chưa từng có một chút hiền lạnh, dịu dàng.
Đường Kiếp khoanh tay nhìn Vệ Thiên Xung nói:
- Nếu một nữ nhân luôn đấu với ngươi, vậy nghĩa là trong lòng của nàng đã có ngươi, có lẽ nàng chỉ muốn ngươi chú ý. Thử dụng thủ đoạn mềm mại với nàng, có lẽ sẽ thu được kết quả bất ngờ.

Nói xong liền nháy mắt mấy cái với Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung bị mấy lời nói này làm dại ra, gãi đầu nói:
- Lạ thật, Đường Kiếp lúc này sao lại không giống với lúc trước, trước kia hắn cũng không nhiệt tâm như vậy…. chẳng lẽ…. chẳng lẽ hắn là giả mạo sao?

Câu nói cuối cùng này suýt nữa khiến tiểu hồ ly trong ngực hắn bất tỉnh.

Khi nói chuyện đã tới Thất Sát các.

Đường Kiếp lập tức hỏi đệ tử canh giữ ở trước các:
- Thích Thiếu Danh và Tịch Tàn Ngân có ở bên trong không?

Đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Tinh Bàn Đạo trước các:
- Bọn họ đã đi vào một canh giờ rồi, bây giờ đang ở tầng thứ sáu mươi chín, phỏng chừng mất nửa canh giờ mới ra được, các vị có thể ở chỗ này chờ hắn.

- Không cần, ta trực tiếp đi vào tìm hắn là được.
Tâm của Đường Kiếp đặt ở trên người Hứa Diệu Nhiên, không muốn đợi lâu.

Đệ tử bảo vệ các nghe được liền trợn tròn mắt.

Thất Sát các tổng cộng chín mươi chín tầng, chuyên mở vì Tử Phủ, từng bước đều là nguy cơ, khắp nơi đều là cơ quan, mỗi ba mươi ba tầng đối ứng một bậc, cũng không hạn chế vị trí tấn công, nói cách khác, chỉ cần ngươi có bản lĩnh hoàn toàn có thể vượt cấp bước vào điện phủ bậc cao. Thích Thiếu Danh và Tịch Tàn Ngân chính là như thế, mặc dù chỉ là tu giả Tâm Ma nhưng cũng đã bước chân vào trong phạm vi tu giả bậc Hóa Hồn.

Cũng vì nguyên nhân này, tầng sáu mươi chín đúng là lạch trời đối với tu giả Tâm Ma, có thể tới được đây đã là một loại thành tựu, huống chi hai người Thích Tịch trên đường đi lại là quần chiến, ngăn đón số lượng địch sẽ gia tăng gấp đôi.

Người này lại muốn ở trên đường quần chiến mà đuổi theo hai người Thích Tịch, rõ ràng là đang khoác lác, đệ tử kia không kìm nổi châm chọc:
- Nếu như ngươi đi vào, vây sau khi bọn họ đi ra còn phải đợi ngươi, vẫn không nên nhiều chuyện.

Đường Kiếp cũng đã đi vào bên trong các.

Chợt nghe bên trong vang lên chấn động, đó là thanh âm con rối bị đánh bay, liền giống một thiết cầu lăn lộn tốc độ cao đang một đường phá tan chướng ngại vật, ầm ầm nghiền ép qua.

Lại nhìn tới điểm đỏ đại biểu Đường Kiếp trong các kia, chỉ thấy điểm đỏ kia chợt lóe trên Tinh Bàn, mỗi một lần lóe ra đều lao ra một khoảng cách, tạo thành một tơ hồng dài lớn trên Tình Bàn, giống như không bị bất kỳ cái gì cản trở.

Đệ tử kia nhìn thấy hít sâu một hơi, lại nhìn đám người Vệ Thiên Xung, một đám đều khí định thần nhàn, cũng không thấy kỳ quái, trong lòng liền phát lạnh, lập tức nói:
- Xin hỏi vị vừa rồi là…

Thị Mộng trả lời:
- Lão đại của chúng ta.

Vệ Thiên Xung ưỡn ngực, bổ sung một câu:
- Là người hầu học của ta.

Điểm đỏ một đường tiến quân thần tốc, khoảng cách đại biểu điểm đỏ càng ngày càng gần hai người Thích Tịch.

Rốt cục, ba điểm đỏ sắp đụng nhau, lúc này khoảng cách Đường Kiếp đi vào chỗ hai người chưa tới một khắc. Ba điểm đỏ va vào một chỗ liền không tách ra, cho dù không thấy bộ dáng bọn họ nói chuyện, nhưng một khắc này mọi người cũng có thể nghĩ ra cảnh tượng kích động của hai người kia.

Hai người đang chiến đấu vô cùng gian khổ, đột nhiên nhìn thấy Đường Kiếp từ trên trời giáng xuống bẻ gãy nghiền nát xử lý một đám con rối, trên mặt kia… nhất định là rất đã nghiện.