Ngay sau đó chỉ thấy Sói đen kia đột nhiên nhảy lên, móng vuốt sói lấy xu thế đánh vụn hư không đánh ra, vỗ vào trên người tiểu hồ ly tinh, đánh bay nó ra ngoài. La Nguyệt kêu thảm ngã xuống dưới đài, Sói đen kia hừ một tiếng:
- Đắc ý sớm quá đó.

Vệ Thiên Xung tiến lên ôm cổ tiểu hồ ly, tức giận hô to:
- Ngươi đùa giỡn lừa dối! Lúc trước là cố ý bị thương.

Nhiều lần đánh nhau như vậy, Vệ Thiên Xung tự nhiên hiểu biết về Sói đen, biết Sói đen vừa rồi tuyệt đối là ra vẻ không địch lại, sau đó liền đánh bất ngờ.

Tô Hinh Nguyệt khinh thường nói:
- Chiến thuật mà thôi, ngươi biết cái gì.

Vệ Thiên Xung tức giận nói:
- Vì thắng ta mà không tiếc cả hai đều bị thương, Tô Hinh Nguyệt, ngươi cảm thấy thú vị sao?

Nói xong đã ôm tiểu hồ ly rời đi.

Tô Hinh Nguyệt bị lời nói của hắn làm nghẹn lời, nửa ngày sau mới phản ứng được, tức giận đạp chân, hô to với bóng lưng của Vệ Thiên Xung:
- Ai cần ngươi lo!

Hai người bọn họ tranh đấu, có lúc là tiểu hồ ly thắng, có lúc là Sói đen thắng, mà bất kể là phương nào thắng, hai người này đều không có ý tứ khiêm nhường, luôn tận tình chế ngạo đối phương, bên thất bại cũng chỉ có thể chịu đựng, thẳng tới sau này mới hòa nhau.

Trong khoảng thời gian này, tiểu hồ ly La Nguyệt thắng liền Sói đen vài lần, khiến trong lòng Tô Hinh Nguyệt đặc biệt không thoải mái, vì giúp Tô Hinh Nguyệt thoải máu, Sói đen Tiểu Hôi liền sử dụng loại chiến thuật này, không nghĩ tới lại bị Vệ Thiên Xung trách móc.

Trong lòng ủy khuất, ôm Sói đen nói:
- Tiểu Hôi, lần này thực ủy khuất ngươi rồi, vì thay ta tranh giành giọng điệu áp chế hỗn tiểu tử kia khiến ngươi cũng bị thương.

Sói đen không them để ý:
- Một chút vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, mà ngươi cần gì vẫn phải đấu với hắn như thế chứ.

Tô Hinh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Thiên Xung, lầm bầm nói:
- Dù sao ta chính là không muốn để hắn thắng.

- Lại nữa, hai người các ngươi luôn làm náo loạn.
Thanh âm bất đắc dĩ vang lên ở sau lưng Tô Hinh Nguyệt.

- Thị Mộng, không làm tốt ở Lãnh Mai sơn trang mà chạy tới nơi này làm gì?
Tô Hinh Nguyệt vừa trả lời vừa quay đầu, nhìn thấy Thị Mộng, Bắc Thương Hàn, Ngọ Huyền Quang và Liễu Hồng Yên. Ở giữa bọn họ là một gương mặt quen thuộc đang cười hì hì nhìn mình.

- Đường Kiếp!
Tô Hinh Nguyệt thất thanh kêu lên.

Tiếng kêu rơi vào trong tai Vệ Thiên Xung chưa đi xa, nghe thấy cái tên mẫn cảm như thế liền theo bản năng xoay đầu lại, nhìn Đường Kiếp.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Kiếp nhìn Vệ Thiên Xung, cười nói:
- Hơn một trăm năm không gặp, thiếu gia, ngươi khỏe chứ?

Một khắc này, Vệ Thiên Xung đầu tiên là toàn thân run run một chút, sau đó liền làm một chuyện khiến Đường Kiếp hoàn toàn không nghĩ tới.

Hai tay của hắn xoay tròn, một hỏa cầu hết sức lớn đã xuất hiện trong tay hắn, Vệ Thiên Xung quát lớn:
- Thái Quân Dương, ngươi tiểu nhân còn dám dùng bộ dáng này tới đùa giỡn lão tử, mau chết đi cho ta!

Ầm!

Hỏa cầu có thể so với một căn phòng nhỏ đập vào mặt.

Hỏa cầu hung mãnh đánh úp lại, dọa mọi người nhảy dựng.

Thị Mộng, Liễu Hồng Yên cùng nhau hô to:
- Không được.
Thế nhưng đã chậm. Mắt thấy hỏa cầu chính diện đánh tới, tất cả mọi người đã không kịp ra tay, đang định tránh né, Đường Kiếp lại chỉ điểm một chút trên hỏa cầu kia.

Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy hỏa cầu kia đã nhẹ nhàng đứng ở đầu ngón tay của hắn, cứ quay tròn chuyển động như vậy, cũng là càng chuyển càng nhỏ, cuối cùng lại hóa thành một ngọn lửa, vồ một tiếng cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa.

Vệ Thiên Xung nhìn thấy liền dại ra:
- Thái…. Tiểu tử họ Thái có bản lĩnh thế này từ khi nào?

- Chỉ là bí quyết Nghịch Hỏa mà thôi, có thể chuyển hóa và hấp thu ngọn lửa để cho mình dùng. Không phải các ngươi đã quen biết Tả Toàn Danh rất lâu sao? Sao lại không biết thủ đoạn này của hắn? Tuy rằng hắn không ngự hỏa được như ta, nhưng hấp thu luyện hóa cũng là chuyện dễ dàng.
Đường Kiếp ngạc nhiên nói.

Vệ Thiên Xung nghe xong liền choáng váng.

Thị Mộng đã nói:
- Thiếu gia, ngươi còn chưa hiểu sao? Hắn thật sự là Đường Kiếp!

Thật sự là Đường Kiếp?

Trước mắt của Vệ Thiên Xung tối sầm, nhìn Đường Kiếp dại ra bất động, miệng dần dần mở lớn, gần như có thể nuốt vào một quả bóng.

Sau đó hắn |ngao| một tiếng, cổ họng gào lên:
- Đường Kiếp! Ngươi thật là Đường Kiếp, ngươi đã trở lại!

Hắn xông lại ôm lấy Đường Kiếp, không ngừng cười to như một đứa trẻ.

Có vẻ vẫn còn chút lo lắng, trong tay còn không ngừng cầm mặt Đường Kiếp uốn qua uốn lại, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Thị Mộng, sau khi xác nhận liền ôm cổ Đường Kiếp, gào khóc nói:
- Đồ chó hoang Đường Kiếp, ngươi con mẹ nó, rốt cục đã trở lại. Ngươi như thế nào vừa đi chính là hơn một trăm năm chứ!

- Đều đã lớn rồi, khóc cái gì mà khóc.
Đường Kiếp cười nói:
- Hơn một trăm năm, với tiên gia mà nói chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

- Nhưng đối với phàm nhân cũng là cả đời.
Thanh âm của Vệ Thiên Xung đột nhiên trầm xuống.

Hắn nói:
- Nhị lão Ngô gia đi rồi, bọn họ vẫn luôn nghĩ tới ngươi. Bốn mươi năm trước, cha ta cũng đi.

Đường Kiếp thở dài. Hắn đã sớm biết tin tức của nhị lão Ngô gia, chính vì tin tức này hắn mới chọn lưu lạc Thiên Nhai, du ngoạn trăm năm, cảm ngộ nhân sinh, cũng vì thế mới có chuyện phát sinh sau này, bởi vậy thời khắc này nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn.

Bất quá đối với sự qua đời của Vệ Đan Bách, hắn vẫn cảm thấy có vài phần kỳ quái.

Hắn biết Vệ Thiên Xung vì cha mẹ mình mua Diên Niên Ích Đan Thọ, mặc dù nhị lão Ngô gia cũng sử dụng quá thuốc này, nhưng bởi vì sử dụng khi tuổi tác đã cao, hơn nửa năm mới trở nên khỏe mạnh, bởi vậy cũng chỉ tăng trưởng khỏe mạnh. Vợ chồng Vệ Đan Bách lại sử dụng lúc trung niên, không có bệnh tật gì trong người, tài nguyên phong phú, sống đến hai trăm tuổi hẳn là không có vấn đề gì.

Tính toán bọn họ bây giờ vẫn chưa tới lúc đó, sao Vệ Đan Bách lại chết bốn mươi năm rồi?

- Vậy thái thái đâu?
Đường Kiếp hỏi.

- Mẹ ta vẫn còn, tuy nhiên tuổi tác đã cao, cũng không chống đỡ được mấy năm nữa. Về phần phụ thân, năm đó người mất vị trí gia chủ liền có khúc mắc, buồn bực không vui. Tuy rằng ta vì phụ thân tìm thuốc đến, lại chỉ kéo dài tuổi thọ mà không cường thân, thể cốt vẫn luôn có chút không tốt lắm.

Thị Mộng cũng tiếp lời nói:
- Lão gia đó là tâm bệnh, tâm bệnh vẫn cần tâm thuốc, nhưng thức linh đan diệu dược khác căn bản là vô dụng.

Đường Kiếp thở dài:
- Cuối cùng là do năm đó ta làm hơi quá đà.

- Ngươi cái gì cũng không làm cả, sai chính là phụ thân.
Vệ Thiên Xung hiểu cho Đường Kiếp, vỗ vỗ bờ vai của Đường Kiếp nói:
- Bất kể nói thế nào, trở về là tốt rồi. Có thời gian đi gặp mẹ ta đi. Mẹ nhất định sẽ vô cùng cao hứng, mẹ vẫn luôn trông ngóng có thể gặp được ngươi một lần trước khi chết.

- Ân!
Đường Kiếp nghiêm túc gật đầu.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cười ha ha ôm nhau.

Sau khi cười xong, Đường Kiếp nói:
- Đi thôi, tới Thất Sát các.