Bắc Thương Hàn thu kiếm, thở dài một hai, mặc dù đang ở trong sóng biển cuồng phong nhưng toàn thân lại không dính giọt nước, Trường Phong thổi xuống, trường bào đong đưa, vô cùng phóng khoáng tự nhiên.

Đúng lúc này, sóng biển đột nhiên bùng lên, thổi quét về chính giữa. Bắc Thương Hàn kinh hãi, vung bảo kiếm như điên, sóng biển kia như có sinh mạng hóa thành vô số dòng nước nhỏ vọt tới, bỏ qua Bắc Thương Hàn đánh úp về phía kiếm quang của hắn. Bắc Thương Hàn kinh hãi, đưa tay bổ ra một đạo chưởng phong, dưới chưởng phong hung mãnh, sóng biển không tiến thêm được nữa, nhưng áp lực khổng lồ cũng khiến Bắc Thương Hàn khó lòng tiến lên, lòng hắn biết không tốt, quát to một tiếng dùng toàn lực đâm Hàn Tê kiếm ra, chỉ thấy một mảnh băng sương xẹt qua, nước biển liền trở nên đóng băng.

Đến lúc này Bắc Thương Hàn mới thở gấp, kêu lên:
- Kẻ nào giở trò?

- Thật là một chiêu Lạc Tuyết Tân Phân rực rỡ, Lạc Tuyết Tân Phân của Bắc sư huynh thật là kinh người.

Một thanh âm vang lên ở phía sau Bắc Thương Hàn.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Thị Mộng đang đứng ở nơi đó nhìn mình.

- Thị Mộng, sao lại là ngươi?
Bắc Thương Hàn kinh ngạc,

Thị Mộng có bản lĩnh như thế từ lúc nào, có thể vô thanh vô tức ép mình suýt nữa không chịu nổi sao?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, liền thấy sóng biển bị đóng băng chợt gỡ bỏ được phong tỏa.

Ào một tiếng, nước biển đã bổ vào trên người Bắc Thương Hàn.

Cùng lúc đó, Thị Mộng khẽ vụt qua, hiện ra phía sau Đường Kiếp, hắn đối diện Bắc Thương Hàn cười ha hả.

————————————

Thiết Sơn Tinh Xá.

Thiết Sơn thoạt nhìn hơi có vẻ thấp bé không phải là kiệt tác của thiên nhiên, mà do Thiên Nhai Hải Các mời trận sư cao cấp nhất của Thất Tuyệt Môn tới bài trí.

Lấy các loại kim loại làm vật liệu chính cấu thành ngọn núi, bốn phía bên trong thông nhau như tổ kiến, mỗi một chỗ đều hiện đầy trận vân, bỏ vào số lượng lớn tài liệu quý báu, cuối cùng cấu thành một Tụ Linh Trận khổng lồ, làm cho chỗ này tràn ngập tài nguyên và điều kiện tu luyện.

Nơi này là chỗ tiếp đãi khách của Thiên Nhai Hải Các, cũng cho phép đệ tử trong môn và tu giả ngoại lai dùng tiền để thuê. Ở trong này tu luyện mỗi một ngày đều cần trả hơn mấu trăm ngàn linh tiền, một ngay hay hai ngay có lẽ không là gì, nhưng cả năm lại là một chi tiêu khổng lồ.

Đối với đại đa số đệ tử mà nói, loại địa phương như Thiết Sơn Tinh, một năm cũng khó được đến vài ngày, nhưng đối với người của Thông Tài Xã mà nói, vấn đề tiền cho tới bây giờ không là gì cả.

Sau khi Tang Hồng Mai chết, mười ba ưng của Tẩy Nguyệt phái liền chính thức vào ở nơi này, Hứa đại phú bà bao ăn bao ở, nơi này đều được nàng thu mua, mặc kệ ở hay không ở, mỗi người luôn có sẵn một gian phòng thượng đẳng.

Lúc này Liễu Hồng Yên đang đóng của ngồi thiền trong Thiết Sơn Tinh Xá.

Hơi thở vận chuyển theo tâm pháp, mỗi một lần hô hấp đều kéo theo vô tận linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể, như ánh bình minh gọt giũa thân thể, từng giọt từng giọt tiến vào, lan tràn khắp cơ thể.

Đợi tới khi một đại chu thiên vận chuyển hoàn thành, Liễu Hồng Yên thở dài một hơi.

Thiết Tinh Sơn Xá này đúng là danh bất hư truyền, tuy rằng không thể so với Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng nói về bảo địa tu luyện ở bên ngoài, Thiết Sơn Tinh Xá đã là khá tốt rồi. Tu luyện ở trong này, tốc độ cũng nhanh hơn so với bên ngoài gấp đôi.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng của Liễu Hồng Yên vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không nhẹ, cũng không nặng, lại cứ như vậy vang lên ở trong tai của Liễu Hồng Yên, trong lòng Liễu Hồng Yên liền kinh hãi.

Thiết Sơn Tinh Xá chính là nơi bế quant u luyện, bởi vậy quanh thân mỗi tòa phòng ốc đều có trận pháp, chưa ai có thể tự tiện tiến vào khi chưa được chủ nhân cho phép. Nhưng thời khắc này tiếng bước chân rõ ràng vang lên ở trong điện, vậy mà lại không nghe được một chút động tĩnh.

Giống như một âm hồn đang xuyên qua trận pháp, bay tới, tiếng bước chân vẫn như trước, tiến vào trong phòng.

Một khắc này trong lòng Liễu Hồng Yên hiện lên cảm giác nguy cơ, hai ngón tay nắm chặt, đã dẫn chảy lên một tờ phù xin giúp đỡ khẩn cấp, phù kia hóa thành một đạo hỏa quang trốn khoảng không mà đi, lao tới chỗ Ngọ Huyền Quang phụ cận. Đồng thời nàng cũng cắn đứt đầu lưỡi, phun ra một búng máu lên tay trái của mình, trong phút chốc ảo hóa ra vô số thủ ấn, tay phải giơ cao tạo nên pháp lệnh Tẩy Nguyệt.

Bước chân dừng lại ở cửa.

Liễu Hồng Yên đã chỉ về phía cửa, chỉ quang trên không trung ảo hóa thành một móc câu màu đen.

Thiên Ngô câu!

Cửa mở.

Móc câu ảo ảnh trảm ra ngoài cửa nhưng lại không thấy một tia động tĩnh.

Liễu Hồng Yên ngạc nhiên.

Đường Kiếp, Thị Mộng và Bắc Thương Hàn đã cất bước tiến vào:
- Thật là một muội tử độc ác, ngay cả người cũng không nhìn liền ra đòn sát thủ.

Sau đó ba người thất thần:
- Sao lại hộc máu thế?

- Tặc tử mau nhận lấy cái chết!
Một thanh âm vang lên ở sau ót, sau đó là ầm một tiếng, lại không có động tĩnh.

Ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Ngọ Huyền Quang đang nằm ở sau đình viện, đã bị pháp trận đánh khiến khắp cả người cháy đen.

——————————

Thú viên.

Nơi này là chỗ nuôi dưỡng yêu thú của Thiên Nhai Hải Các,

Tuy rằng không giống với Thú Luyện Môn tinh thông ngự thú, nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng tự mình nuôi thú. Đám yêu thú có thể kiếm ăn ở trong này, tu luyện thậm chí là chiến đấu.

Bởi vì tiểu hồ ly La Nguyệt nên Vệ Thiên Xung lúc không có chuyện gì làm liền thích tới nơi này.

Hôm nay Vệ Thiên Xung đứng ở trước đài đấu yêu, tiểu hồ ly đang ở trên đài tác chiến cùng một Sói đen hình thể cực đại.

Sói đen kia vô cùng hung mãnh, hành động như điện ở trên đài, móng vuốt sói thật lớn huy động, vỗ vào trên đài được dùng kim cương đúc thành, lóe lên từng tảng đá vụn lớn.

Tiểu hồ ly không thể không sử dụng thiên phú Lăng Ba Bộ của mình liên tục tránh né, thân thể linh hoạt qua lại không ngớt trên không trung, giống như một hải yến đang tung bay.

- Đánh nó! Đánh nó! Xử lý nó!
Vệ Thiên Xung nắm nắm đấm hô loén, khiến Tô Hinh Nguyệt đứng xem bên cạnh không ngừng xem thường.

Cũng giống như Vệ Thiên Xung bảo vệ La Nguyệt, Tô Hinh Nguyệt cũng bảo vệ Tiểu Hôi sói đen của mình.

Hai người bởi vậy liền sinh ra lòng đọ sức, không có việc gì cũng sẽ tranh đấu một phen, giống như tranh đấu đã sớm trở thành cơm ăn.

Thời khắc này móng vuốt Sói đen giương lên, tạo thành một vết cáo sắc bén trên không trung, bốn chân tiểu hồ ly co lại, thân hình chớp liên tục, tránh thoát công kích hiểm ác. Đúng lúc này Sói đen đột nhiên rít gào một tiếng, một đạo huyền chỉ từ trong miệng toát ra hướng về phía La Nguyệt. Tiểu hồ ly mắt thấy trốn không thoát liền há mồm ra, một đạo quang hoa lãnh nguyệt thoáng hiện, đánh vào trên huyền quang của Sói đen. Hai đạo hào quang đụng vào nhau, chỉ thấy huyền quang bị phá nát, trực chỉ trảm về phía Sói đen, dù Sói đen kia né tránh nhanh nhưng vẫn vị xẹt qua bụng, hiện ra một đạo vết thương kinh khủng, ngã mạnh vào trên đài.

- Tiểu Hôi!
Tô Hinh Nguyệt đau lòng kêu lên.

Tiểu hồ ly thấy thế mừng rỡ, kêu lên:
- Thắng!