Chu Tước hoảng sợ, không dám đề cập tới ý kiến này nữa, tuy nhiên miệng vẫn còn cứng rắn:
- Bản cô nương là hỏa điểu, nướng không chết được.

Bên này Đường Kiếp đã hái hết mười hai gốc linh dược, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Chu Tước, cười nói:
- Ngươi hình như còn thiếu cái gì đó chưa đưa cho ta?

- Cái gì?
Trong lòng Chu Tước nhảy dựng, vẻ mặt bắt đầu không được tự nhiên.

Đường Kiếp làm ra bộ dáng ngu muội, sau đó vỗ đầu một cái nói:
- Ai nha, đúng rồi, là máu huyết! Hơn một trăm năm không gặp, ngươi đã thiếu ta hơn một trăm giọt.

- Này, này, đồ khốn kiếp nhà ngươi không cần quá tham lam như vậy. Một hơi thả ra nhiều như vậy, bản cô nương sẽ tổn thọ.
Chu Tước kêu to.

Đường Kiếp nhìn bộ dạng hổn hển của nàng thực đáng yêu, không kìm nổi cười to nói:
- Được rồi, đùa ngươi thôi. Như vậy đi, ngươi lấy trước mười giọt tới, còn dư lại liền hoãn tới sau này, vậy được chưa?

- Cái này còn tạm.
Chu Tước vung tay lên, mười giọt máu huyết bay vào trong tay Đường Kiếp.

Đường Kiếp đã lấy ra bình ngọc thu vào, thuận tay ném cho Nhị Hổ:
- Máu huyết trong bình, ba ngày một giọt. Sau khi dùng xong toàn bộ sẽ khiến thực lực của ngươi thăng tiến.

- Sư phụ!
Nhị Hổ vừa mừng vừa sợ.

- Đừng ngượng ngùng.
Đường Kiếp đã vùng tay áo nói:
- Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại chỗ này đi, thuận tiện bồi Chu Tước nói chuyện giải buồn, tránh để nàng lại than nhàm chán.

Chu Tước mừng rỡ:
- Tốt tốt.

Đau lòng vì sự ra đi của mười giọt máu huyết mất tăm mất tinh, rất có tư thế lấy máu huyết đổi người nói chuyện.

Liiw lại Nhị Hổ, Đường Kiếp liền cùng Y Y đi vào trận Truyền Tống, quay lại Tê Hà Giới.

Hiện giờ Thái Quân Dương và đám người Vệ Thiên Xung, còn có Hứa Diệu Nhiên đều ở tại Nhai Hải, bởi vậy Đường Kiếp quyết định đi tới Thiên Nhai Hải Các trước. Kỳ thật lúc này hắn đã có thể thông qua vòng vận mệnh nói chuyện với Tiểu Tam, nhưng Đường Kiếp muốn cho bọn họ ngạc nhiên vui mừng, không tính báo cho mọi người biết.

Sau khi mấy lần Truyền Tống, Đường Kiếp đã đí tới trên đảo Trường Phong, phân biệt phương hướng xong liền đi về một phía.

Lãnh Mai sơn trang.

Nơi này là cứ điểm do Thông Tài Xã bố trí trên đảo Trường Phong, là nơi liên hệ đối ngoại của Thông Tài Xã, chỗ chiêu đãi khách quý, cũng chịu trách nhiệm mua bán và kinh doanh một ít tài liệu —— sau một chuyện của Tang Hồng Mai, Hứa Diệu Nhiên liền thành lập Lãnh Mai sơn trang của mình, bán ra tài liệu, rất nhiều chuyện không thông qua Thiên Nhai Hải Các, đây cũng là trả thù và không tín nhiệm Thiên Nhai Hải Các, tên Lãnh Mai chính là ám chỉ việc này.

Trước đại sảnh sơn trang, Thị Mộng đang cầm sổ sách không ngừng xem, vừa xem vừa nói:
- Lần trước lấy được Ngọc Lưu Ly từ Càn Thanh đảo, yêu cầu không thể ít hơn ba mươi ba, nhưng sau khi tính toán xong lại chỉ được ba mươi hai. Ta biết thiếu một không phải là vấn đè lớn, nhưng đại tiểu thư đã sớm nói, mua bán ở Thông Tài Xã, có một là một, tuyệt đối không thật giả lẫn lộn, một chút vấn đề cũng không thể có, nếu không đó chính là đập phá chiêu bài. Ngươi đem trả lại đám hàng kia đi, từ nay không lấy hàng ở chỗ đó nữa.

Là một người có thực lực kém nhất trong mười ba ưng của Tẩy Nguyệt, Hứa Diệu Nhiên ủy thác chuyện của Lãnh Mai sơn trang cho hắn. Trước kia hắn chính là nô bộc trong một thế gia thương nhân, mưa dầm thấm đất, hiểu biết rất nhiều về chuyện mua bán. Hiện giờ từ hàng của phàm nhân đổi lại là tu giả, bản chất cũng không bất đồng, bởi vậy cũng làm rất rõ ràng.

- Nếu như đối phương không cho trả lại thì sao?
Một gã quản gia hỏi.

- Vậy đến Diễn Vũ đường mời một Thái chân nhân tới.

Quản gia kia liền tục gật đầu.

Ngẫm nghĩ một chút, Thị Mộng lại nói:
- Đúng rồi, còn có người kiểm hàng kia, trực tiếp đuổi đi. Sau đó lại phái người đi theo, nếu đi tới Càn Thanh đảo liền giết hắn. Nếu không liền không cần để ý tới.

Quản gia đang muốn gật đầu, chợt nghe bên ngoài đã truyền tới một tiếng cười dài sang sảng:
- Tôi tớ tham ô, chỉ cần phạt nặng, lại không phải tội chết, cần gì phải sát phạt. Vẫn là sửa lại phạt bốn mươi trượng, cưỡng bức lao động không công ba tháng đi.

- Người nào? Dám ở Thông Tài Xã của ta kiêu ngạo.
Thị Mộng vừa mới quát lên, toàn thân đã bắt đầu khởi động ra một cỗ linh triều vô biên, bao trọn tất cả mảnh đại sảng, một Đạo Linh hoàn đã nở rộ ở dưới chân, Thiên Sương kiếm xuất hiện trong tay.

Tuy nhiên ngay sau đó, toàn thân Thị Mộng ngẩn ra, ngây như phỗng:
- Đường…. Đường Kiếp!

Một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt Thị Mộng.

Cạch một tiếng, Thiên Sương kiếm rơi xuống trên mặt đất.

Trong đại sảnh sơn trang, Thị Mộng cầm tay Đường Kiếp, nhìn trái nhìn phải, miệng còn lẩm bẩm:
- Thật là ngươi…. Thật là ngươi!

Đường Kiếp cười nói:
- Sao thế? Còn có người giả mạo ta hay sao?

Không nghĩ tới Thị Mộng lại lắc đầu một chút, nói:
- Hai mươi năm trước, tiểu tử thối Thái Quân Dương biến thành bộ dáng của ngươi trêu đùa thiếu gia một phen.

Hắn đã quen gọi Vệ Thiên Xung thiếu gia, mãi tới hiện tại vẫn không sửa miệng.

Đường Kiếp mừng rỡ:
- Vậy sao ngươi biết ta không phải Thái Quân Dương?

Thị Mộng nhếch miệng:
- Ta dù gì cũng đã tu luyện qua tâm kinh bí truyền Ngũ Thần Giáo, mặc dù không biết rõ chi tiết như ngươi, nhưng kỹ xảo bình thường cũng đừng mong giấu diếm được ta. Ảo thuật của tiểu tử Thái Quân Dương kia không có tác dụng với ta, nếu không thì đại tiểu thư cũng không giao chuyện của Lãnh Mai sơn trang cho ta. Đúng rồi, ngươi gặp đại tiểu thư chưa?

- Vẫn chưa, ngươi là người thứ nhất, ta cũng chỉ biết là nơi này của ngươi.

Thị Mộng mừng rỡ, bắt lấy Đường Kiếp nói:
- Đi, ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ.

Sau đó liền mặc kệ chuyện trong trang, lôi kéo Đường Kiếp bước đi, Hứa Diệu Nhiên và mười ba ưng của Tẩy Nguyệt phái ở nơi nào không ai rõ ràng hơn hắn.

——————————

Quan Sơn Giác.

Nơi này là một góc ở trên Trường Phong đảo, từ vách núi kéo dài tới hải lý, giống như một vùng đảo chui vào trong biển rộng, bốn phía đều là sóng biển, vẻn vẹn chỉ có một lối đi nhỏ.

Nơi này đã từng là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng trên Trường Phong đảo, đứng ở chỗ này nhìn trời nhìn mây, phong ba cuồn cuộn, vẫn có thể xem là việc hiếm thấy.

Tuy nhiên sau khi Bắc Thương Hàn tới đây luyện kiếm, nơi này là phong cảnh của riêng mình hắn.

Mỗi ngày hắn sẽ ở đây nhìn biển trông về phía xam đối mặt với nước biển vô biên, vũ động Hàn Tê kiếm trong tay. Nhiều điểm kiếm quang mang theo kinh khí, kết thành tường khí, giống như tạo thành bức tường vô hình ngăn trở sóng biển đánh tới.

Sóng biển cao bao nhiêu, tường khí liền cao bấy nhiêu.

Mặc kệ sóng có bao nhiêu, cao bao nhiêu vẫn không phá được một chút kiếm hoa trong tay Bắc Thương Hàn.

Hôm nay Bắc Thương Hàn vẫn tới nơi này luyện kiếm như trước.

Gió kiếm vũ động, bị bám một mảnh không khí lạnh, sóng biển bốn phía không cách nào tiến lên phía trước một bước, chỉ biết không ngừng phóng lên phía trên, hình thành một bức tường nước vây quanh Bắc Thương Hàn trong đó. Kiếm quang không ngừng, bức tường nước kia vẫn đứng sừng sững, mãi tới khi kiệt lực liền từ trên cao vài chục trượng ngã xuống, tạo thành một cảnh tượng rất hùng vĩ.