Bước vào trận Truyền Tống, ba người cảm giác như tiến vào một không gian kỳ dị, bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao vòng quanh khiến họ bay với tốc độ cao bên trong không gian nhỏ hẹp này. Đây là hiện tượng tất yếu sẽ có khi Truyền Tống, vốn cũng chỉ là trong nháy mắt, lần này lại liên tiếp giằng co trong ba ngày.

Trong ba ngày qua, bọn họ trôi nổi ở trong không gian, không gian di chuyển cuồng bạo thỉnh thoảng thổi qua bên cạnh bọn họ, mang tới các loại nguy hiểm, đây cũng là hậu quả của việc vận chuyển vượt qua khoảng cách. Cũng may Đường Kiếp đã chuẩn bị đầy đủ hết, đều có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm mà vượt qua.

Dù là như thế, cũng ép ba người chết đi sống lại. Y Y và Nhị Hổ đã sớm không chịu nổi, nếu không có Đường Kiếp che chở, chỉ sợ sớm đã mệt rã rời dưới ảnh hưởng kinh khủng của năng lượng không gian kia.

Tới khi cuối lối đi xuất hiện một chút ánh sáng, ba người ngã vào thông đạo, khi xuất hiện trong thế giới mới, Y Y đã đặt mông ngồi dưới đất, không đứng lên nổi.

- Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá! Thiếu chút nữa là chết rồi, sớm biết thế liền ở trong Xã Tắc Đồ rồi, để ca ca mang theo tới cũng không phải vất vả như thế.
Y Y lè lưỡi hô to. Trong thông đạo không thể nói chuyện, chuyện thứ nhất khi vừa ra ngoài chính là oán giận.

Từ trong hư không đi ra, Đường Kiếp nghe nói như thế liền cười nói:
- Cái đồ tiểu bại hoại nhà người, chỉ biết ham ăn biếng làm. Ta không đặt ngươi ở trong Đồ mang tới, là vì đây cũng là kỳ ngộ khó có được, có thể cảm nhận được lực lượng không gian trong quá trình Truyền Tống. Trước kia thời gian Truyền Tống quá ngắn, đa số đều là trong chớp mắt, khó có thể cảm thụ, khó có thể bắt giữ. Vượt qua khoảng cách Truyền Tống như vậy chính là để cẩn thận cảm thụ lực lượng không gian. Rốt cuộc trận Truyền Tống là dựa vào cái gì để kéo chúng ta đi qua không gian xa như thế, rốt cuộc chúng ta trải qua lối đi không gian nào, lực không gian này biểu hiện như thế nào? Cũng phải đi nhìn, đi phân tích mới có thể thật sự phân tích được lực của không gian, từ đó ngộ đạo. Nếu không ta mang hai người các ngươi đi theo làm gì chứ?

- A?
Y Y lựa chọn không quan tâm tới câu cuối, hiếu kỳ nói:
- Đã ngộ đạo còn không phải là ngộ đạo sao? Sao lại phải quan sát phân tích làm gì?

Đường Kiếp bị nàng làm cho tức giận:
- Ngộ đạo là cái gì? Đừng nói trong mắt ngươi, ngộ đạo chính là vỗ đầu một cái nói ta hiểu, sau đó liền hiểu chứ không phân tích, quan sát, lý giải quá trình sao? Người ngộ đạo phải ngộ ra hết nguyên lý của vạn vật. Người hiểu rõ sẽ ngộ đạo, ngươi dùng được nó gọi là nhập đạo.

- Vậy chưởng đạo thì sao?

Đường Kiếp khẽ ngốc, lắc lắc đầu nói:
- Nếu đại đạo là điện phủ, ngộ đạo là nhìn thấy điện phủ, nhập đạo là đi vào điện phủ, vậy chưởng đạo chính là ngồi ở phía trên điện phủ. Nhưng theo ý tứ ngày đó của Cơ Dao Tiên, trên chưởng đạo còn có cảnh giới khác, không phải là thứ ta hiểu được. Cho nên dù có thế nào, không đến một bước kia liền không thể nói rõ ràng. Hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi đó, trước tiên cứ ghi nhớ lại phong cảnh trên đoạn đường này đi, cẩn thận cảm thụ, chớ bỏ qua lần trải qua này, bắt lấy trước mắt quan trọng hơn.

- Ân!
Y Y nghiêm túc gật đầu.

Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhị Hổ đang đứng ở phía sau hắn, tò mò nhìn bốn hiện, phát hiện mình đang ở trong một nham động.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi nơi mình ở, đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Tuy rằng xung quanh không có cái gì, Nhị Hổ vẫn kích động nói:
- Sư phụ, hiện tại chúng ta đến Tê Hà Giới rồi hả?

- Không, nơi này là Binh Chủ Bí Cảnh, là thế giới nơi ta thuộc về nó là hàng rào của Tê Hà Giới, ở giữa Tê Hà và Huyết Hà.
Đường Kiếp trả lời.

Đối với Nhị Hổ, Đường Kiếp không nghĩ giấu diếm cái gì.

Xoay người, Đường Kiếp đã đi ra ngoài động.

Đi ra cửa động, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh tươi.

Nhìn cảnh sắc quen thuộc, một khắc này tâm tình của Đường Kiếp trở nên kích động.

Phiêu bạt bên ngoài hơn một trăm năm, rốt cục đã trở lại.

Đứng ở dưới bầu trời Bí Cảnh, Đường Kiếp không kiềm nén được mà thét dài lên.

Nương theo tiếng huýt gió vang lên, chân trời đã dâng lên một mảnh hỏa quang.

Từ trong liệt hỏa đi ra một nữ tử áo đỏ, chính là Chu Tước.

Nàng đứng trên bầu trời phía trên sơn cốc, vẻ mặt mang theo niềm vui bất ngờ nhìn Đường Kiếp, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại như nói: Đường Kiếp rốt cục ngươi đã trở lại.

Đường Kiếp đã cười to nói:
- Hơn một trong năm không gặp, phong thái của Chu Tước đại tỷ vẫn như trước.

- Thực lực của ngươi xem ra cũng tinh tiến hơn rất nhiều.
Chu Tước trả lời.

- Nếu thế thì còn chờ gì nữa? Đấu võ đi!
Đường Kiếp đã bạo thét tiến lên, đánh ra một quyền về phía Chu Tước trên bầu trời.

Trở về không quá ba phút liền đấu một trận.

Cảnh tượng này khiến Nhị Hổ nhìn thấy liền cảm thấy muốn hôn mê.

——————

Lúc trước bị Chu Tước đánh tơi bời, nhưng lúc này đây thời gian chống cự của Đường Kiếp lại dài hơn rất nhiều, khiến Chu Tước cũng hô to Đường Kiếp không hề phí hơn một trăm năm nay, tiến bộ phi phàm.

Đường Kiếp lại không tiếp thu sự tán dương của nàng, khoa tay múa chân đưa ra số lượng mười hai, cho thấy một loạt biểu hiện của hắn nên được chỗ tốt.

Chu Tước lại không hề gì, phất phất cánh cùng hắn đi lấy thuốc.

Vừa bước chậm trong thung lũng, Đường Kiếp vừa nói chuyện mấy năm nay với Chu Tước.

Đối với Chu Tước mà nói, năm tháng trong thung lũng vĩnh viễn là yên tĩnh và nhàm nhán, chỉ ở lúc ngẫu nhiên gặp người khác mới có niềm vui bất ngờ, tỷ như lần đó Tang Hồng Mai bị Đường Kiếp cuốn vào.

- Phía trước chính nơi táng thân của bà ta. Kỳ thật ta cũng không có ý định giết bà ấy, nhưng lòng tham của bà ta quá nặng, không lâu trước kia liền hái đi Thất Gốc linh dược, dựa theo quy củ, bà ta nhất định phải chịu Nam Minh Ly Hỏa Thần Viêm… thực lực của bà ta không tệ, chặn được thập tức luân, đáng tiếc, thiếu một chút nữa là có thể ở lại bồi ta nói chuyện rồi
Khẩu khí của Chu Tước thật đáng tiếc, tràn ngâp tiếng thổn thức.

- Ta đưa bà ta tiến vào không phải để giải buồn cho ngươi.

- Keo kiệt.
Chu Tước liếc mắt, sau đó lập tức vui vẻ ra mặt nói:
- Mặc kệ thế nào đều đã chết rồi, cũng coi như cho nơi này chút linh khí. Không bằng ngươi lại lừa vài ma quỷ vào đi. Bọn họ cũng có thể giúp ngươi đi lấy thuốc, ta cũng có thể làm được một số việc. Lần trước Thất Gốc hái xuống đã bị Hứa cô nương mang đi rồi. Có lẽ hái hết thuốc trong sơn cốc này, ta liền được tự do?
Chu Tước vì tìm được một “Quy tắc lỗ hổng” như vậy mà hưng phấn không thôi.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Người biết càng nhiều, nguy hiểm càng lớn. Lúc trước lừa Tang Hồng Mai là bởi vì không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiêu. Nếu ngươi không sợ để người khác biết, bại lộ nơi đây, Địa Tiên lục đại phái cùng nhau đuổi giết tới tận cạn, cướp sạch linh dược ở thung lũng này, nướng chín ăn thịt ngươi, ta đây liền làm theo ý ngươi.