- Cho nên, nếu không muốn tương lai có thêm phiền toái, ta đề nghị ngươi vẫn là nhanh chóng giết chết nó thì tốt hơn.
Cơ Dao Tiên tổng kết như vậy.
Tuy rằng Đường Kiếp đối với đề nghị này hơi có chút tâm động, nhưng Lâm Hãn lại phản đối.
Bất kể như thế nào nàng đều không thể nhìn thân thể của chính mình cứ như vậy bị hủy diệt.
Mà lý do để nàng phản đối cũng rất đơn giản:
- Thanh Long có thể trở nên mạnh mẽ, ta cũng có thể. Cho dù tương lai ông ta muốn làm khó dễ, ta cũng có thể ngăn cản. Còn nữa có Đường Kiếp ở đây, ông ta làm sao có thể dễ dàng thích ứng chứ. Đúng lúc dùng làm miệng giếng, hấp thu lực lượng của ông ta.
Ý tưởng này cũng khiến Đường Kiếp có chút động tâm, lại b Cơ Dao Tiên châm chọc khiêu khích:
- Lực lượng của người khác vĩnh viễn không bì nổi tu vi mà chính mình tu luyện được, nếu không muốn tự hủy tương lai, dừng lại ở Tiên Đài, vậy thì cứ hút đi.
Đường Kiếp kỳ thật là người tâm cao khí ngạo, nhiều năm qua ở phái Tẩy Nguyệt giáo dục cũng là từng bước cẩn thận, đường đi không thể càng đi càng hẹp, nghe mấy lời của Cơ Dao Tiên vừa nói như vậy, cũng lập tức từ bỏ ý định vừa rồi.
Mặc dù như thế, Lâm Hãn cũng là chết sống không chịu giết Thanh Long.
Cơ Dao Tiên thấy khuyên bảo vô dụng, liền đổi đề tài nói:
- Nếu như thế, vậy liền phong ấn tên khốn khiếp thật chặt. Ta có một bảo vật, tên là Quan tài vĩnh hằng, có thể thay đổi thời gian lưu tốc. Chủ ý là dùng để bảo tồn thi thể, khiến cho thân thể vĩnh viễn không mục nát, cũng có thể sử dụng để cứu trị người chết. Chỉ cần đặt trong quan tài, lão Long liền đừng mơ tưởng lại khôi phục được sức mạnh.
- Thật tốt quá, sớm lấy ra có phải hay không?
Lâm Hãn với giọng nói hùng hậu lại lộ ra sắc thái tiểu nữ nhi.
- Vấn đề là bảo vật này của ta chính là vô thượng thần trân, cần dùng tiên phù mở ra một nửa mới có thể đưa ra.
Chỉ hơi ngạc nhiên một chút, Đường Kiếp liền cười nói:
- Nếu như thế, vậy cứ mở ra một nửa là được.
Nói xong đã hướng về phía lá bùa đi đến —— chiến sự qua đi, Cơ Dao Tiên liền rút lui ảo thuật, lộ ra tướng mạo sẵn có của thông đạo, cùng với hào quang của lá lá bùa chiếu sáng cả không gian.
- Đường Kiếp.
Băng Hoàng thấy thế hô lên một tiếng.
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn, cười nói:
- Ta biết rằng ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng ta không cho rằng mở ra một nửa lá bùa, bà ấy có thể đi ra. Nếu nói như vậy, chỉ bóc một phần lá bùa ra, có thể khiến sư mẫu phóng xuất lại đây một bộ phận lực lượng, mà có bộ phận lực lượng này làm mồi dẫn, sư mẫu hoàn toàn có thể giết sạch chúng ta, chính mình bóc xuống lá bùa, nhưng sự thật là loại sự tình này không hề phát sinh. Bởi vậy có thể thấy được lá bùa trấn áp rất tốt, và khi chỉ bóc ra một chút cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần lá bùa còn ở đây, lực lượng sư mẫu liền không thể phát huy tác dụng.
- Ngươi không sợ vạn nhất...
- Không có vạn nhất nào cả, Đường Kiếp ta cho là chuyện đúng, sẽ làm, mặc kệ là đúng hay sai, ta đều gánh chịu là được. Nếu như đảm đương không nổi, cùng lắm thì cũng chính là kết cục tan xương nát thịt. Giống như nhị vị tiền bối Liễu Phong đã từng nói vậy, không sợ một vị Ma Chủ, chẳng qua là Hồng Mông chín mươi chín thêm một mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ hả? Hôm nay... trời không sụp xuống được.
Băng hoàng lập tức im lặng, sau đó Cơ Dao Tiên vừa lòng cười nói:
- Được, tốt lắm, không hổ là đệ tử của Cửu Dương, hào khí ngất trời.
Sau khi khỏi bệnh tâm thần, cả người bà ta bắt đầu dần dần tỉnh táo lại. Ngày bình thường nói chuyện đã bớt đi sự gay gắt, thay vào là hiền lành, hiển thị rõ bản sắc của sư nương bề trên.
Theo lời Thân Đồ Nguyên mà nói, chính là mẫu tính nảy mầm, vượt qua ma tính.
Thời khắc này Đường Kiếp tiến lên, thi triển toàn lực, từng chút một mở lá bùa ra, đợi cho lá bùa hé mở, trong thông đạo Hồng Mông tử khí tràn ngập, đã là càng phát ra hưng thịnh, bên trong còn có vô số ma vật mãnh liệt gào thét, giống như khát vọng trào ra, rồi lại bị một luồng sức mạnh mãnh liệt áp chế xuống.
Một lát sau, chỉ thấy bốn con ngưu ma từ trong thông đạo mạnh mẽ lao ra, trên vai còn mang theo một khối quan tài bằng đá, đó chính là vĩnh hằng chi quan rồi.
Ngưu ma chính là một trong những ma quân chính quy của Hồng Mông Giới, lực lượng dũng mãnh, có thể so với Thể Tu, kết thành đội quân xung phong liều chết, uy lực vô cùng. Bốn ngưu ma này, từng con thoạt nhìn đều đạt đến cấp Đốc Quân, cũng tức là cấp Hóa hình, thời khắc này nhưng chỉ được dùng để chở vĩnh hằng chi quan, qua hơi thở hồng hộc của chúng, có thể thấy được vĩnh hằng chi quan vô cùng nặng.
Đi ra khỏi thông đạo, bốn ngưu ma buông vĩnh hằng chi quan xuống, chúng vừa đặt xuống liền như núi chấn động vậy, đất dưới chân cũng rung động. Cuối cùng này ma hóa thông qua đất bằng cứng rắn, nên vĩnh hằng chi quan cũng không bị lún sâu xuống đất.
Đường Kiếp đi qua, giơ tay, đã nhấc vĩnh hằng chi quan len, dùng sức nhéo nhéo, cũng là không chút sứt mẻ, không khỏi tán thưởng nói:
- Quả nhiên là bảo bối tốt, riêng là chất liệu, dùng để đánh người cũng là một kiện vũ khí tốt.
Cơ Dao Tiên đã cười nói:
- Quả nhiên là đệ tử của Cửu Dương, nói chuyện cũng giống nhau, trước kia ông ta cũng từng nói như vậy.
Đường Kiếp á khẩu.
Vĩnh hằng chi quan tài được đưa đến, bốn ngưu ma lại lui về, coi như chuyện gì cũng không phát sinh, Băng Hoàng biết là chính mình hiểu lầm Cơ Dao Tiên, nhất thời cũng hơi ngượng ngùng. Cơ Dao Tiên cũng không thèm để ý, chỉ có điều nói cách dùng vĩnh hằng chi quan dạy cho Đường Kiếp.
Sau khi truyền lại xong, Cơ Dao Tiên nói:
- Được rồi, ngươi mau đem lão Long bỏ vào đây đi.
- Vâng.
Đường Kiếp dựa theo lời Cơ Dao Tiên, mở quan tài ra, đưa thân thể Lâm Hãn vào trong đó, sau đó xoáy tròn tinh bàn, làm chậm thời gian trong quan tài.
Tuy nhiên trong nội tâm Đường Kiếp, vẫn còn có nghi vấn.
Bởi vì hắn vừa mới phát hiện, bên trong vĩnh hằng chi quan dầy đặc đạo vân, chỗ huyền ảo thần kỳ, so với Vạn Tiên Đỉnh không hề kém cạnh.
Nói cách khác, đây rõ ràng là nhất kiện đại đạo chi binh.
Nhưng lúc trước Cơ Dao Tiên lại nói đây là một kiện thần trân.
Đương nhiên, điều này cũng có thể giải thích đó là cách gọi khiêm tốn, vì kỳ thật tất cả bảo bối cuối cùng đều có thể gọi chung là bảo vật, nếu không phải đặc biệt mà nói...một vị Đại Năng hoàn toàn có thể xuất ra một kiện Đạo Binh và nói
- Ta có một bảo vật, dám thử một lần chứ?
Theo phương diện này mà nói, Cơ Dao Tiên nói bà có một thần vật, đến cũng không tính quá trớn.
Vấn đề là, đây dù sao cũng là một kiện đại đao chi Binh, cứ như vậy đưa cho Đường Kiếp, lại là có chút quá mức hào phóng rồi.
Đương nhiên điều này cũng có thể là bởi vì Cơ Dao Tiên đối với Binh Chủ có tình cảm bất diệt, đối đãi với Đường Kiếp như đối đãi với Binh Chủ. Ít nhất Đường Kiếp bất kể có thái độ thế nào đối với vĩnh hằng chi quan, thậm chí mở ra Động Sát, cũng không thể thấy được bất cứ vấn đề gì.
Những ngày tiếp theo, bọn họ liền tiếp tục lưu lại nơi này, nên tu luyện thì tu luyện, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm.
Mấy người Đường Kiếp kể lại những chuyện phát sinh trong mười ngàn năm nay cho Cơ Dao Tiên nghe, Cơ Dao Tiên thì kể cho bọn họ nghe những chuyện xưa của Vạn Giới Vương Đình.