Phía chân trời, một đầu rồng khổng lồ từ từ nhấc lên.

Đầu rồng to như ngọn núi, chỉ hơi động một chút, đã tạo ra cả một hồi địa chấn.

Râu rồng đón gió phấp phới, giống như một dải băng.

Mắt rồng hơi mở, một cỗ hơi thở vô biên đã vô thanh vô tức lan tràn ra toàn bộ không gian, tràn ngập toàn trường, cũng trấn áp tất cả.

Tất cả mọi người đều ngừng tay.

Ngay cả Cực Quang và Đường Kiếp bản thể cũng không tiếp tục chiến đấu.

Dưới sự tồn tại vĩ đãi của Thanh Long thượng cổ, hết thảy tồn tại đều như con kiến, tất cả đọ sức đều trở nên yếu đuối.

Chỉ có sức mạnh trong cơ thể Lâm Hãn, linh hồn của Thanh Long vẫn đang điên cuồng kêu khóc:
- Cơ thể của ta, đó là của ta thân thể!

Nhưng mặc cho y có kêu khóc thế nào, đều không có khả năng lấy lại nữa.

Cực Quang và Thiết Huyết Yêu Hoàng toàn thân run rẩy nhìn về phía Thanh Long.

Đã thất bại!

Chung quy vẫn bị thất bại!

Không thể bảo vệ lão Thanh Long đoạt lại thân thể, ngược lại làm cho nữ nhân kia tu hú chực sẵn, Cực Quang quá rõ ràng tự vị hiện tại trong lòng thế nào.

Trận chiến đấu này, từ khi bắt đầu, đã liền mang ý nghĩa bên thất bại sẽ hoàn toàn diệt vong.

Thậm chí chạy trốn cũng không có nghĩa lý gì cả.

Trước mặt Vô Thượng Chân Tiên, bất luận chạy trốn hay phản kháng, đều không có ý nghĩa.

Sắc mặt Cực Quang và Thiết Huyết đều trở lên xám trắng mang theo sự tuyệt vọng thảm đạm.

Lâm Hãn quả nhiên mở miệng, thanh ẫm hữu lực hùng hậu vang lên trong đất trời:

- Ta... Đây chính là cơ thể mới của ta, trời ạ, ta biến thành một con rồng...

Sau đó không ngờ lại cất lên tiếng khóc nức nở.

Tiếng nói tràn đầy vẻ uy nghiêm, lại mang theo ngữ điệu thấp thỏm lo âu, hoàn toàn tương phản với tình cảnh hiện tại ở nơi này, khiến cho người ta có cảm giác quái dị khó mà diễn tả được.

Nhất là tiếng khóc cuối cùng, càng như một đòn đánh vào trong lòng mọi người.

Con mẹ nó chứ đây là chuyện gì vậy?

Khi tất cả mọi người cho rằng khối thân rồng này đã sống lại, thì kẻ được lợi duy nhất lại biểu hiện ra loại cảm xúc mất hứng thế này.

Chỉ có Đường Kiếp là hiểu được tâm tình hiện tại của Lâm Hãn.

Không phải thân thể Thanh Long không tốt, mà là loại chuyển biến này quá mức to lớn, làm cho người ta khó có thể thích ứng.

Nói trắng ra là, liền giống như đưa cho người ta một đề bài bắt người ta phải lựa chọn: trở thành người hay trở thành một yêu vật có pháp lực thông thiên, ngươi chọn cái nào?

Có lẽ có rất nhiều người chọn thành yêu, nhưng khẳng định cũng sẽ có rất nhiều người lựa chọn tiếp tục làm người.

Bất kể loại sinh mạng nào, bởi vì nguyên nhân sinh trưởng, nên đối với hình thía thân thể của mình vẫn là quen thuộc nhất, vừa ý nhất, thậm chí là yêu nhất, không nỡ từ bỏ đấy.

Nguyên nhân chính là này, bỏ qua nhân loại hình thái tại cái gì dưới tình huống đều là một loại thật lớn giá phải trả.

Lâm Hãn khóc, cũng là vì cái giá phải trả này.

Đường Kiếp có thể hiểu được điều đó, hắn vừa ho ra máu vừa an ủi Lâm Hãn nói:
- Thật xin lỗi trước đó không hề thông qua sự đồng ý của ngươi, ngươi bị một kiếm của Thiên Cơ Tử đâm chết, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu ngươi.

Lúc này hắn vừa trải qua trận huyết chiến, bản thể bị thương nặng, sức mạnh toàn thân đều sụp đổ, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, phân thân càng là vì hồn niệm tiêu hao quá nhiều, nên đã trực tiếp đã hôn mê, đang được Y Y ôm lấy.

Vạn Cổ Trọng Lâu không thể tiếp tục duy trì, biến mất tại chỗ.

Mặc dù như thế, hắn vẫn còn đang mềm giọng an ủi Lâm Hãn.

- Ta biết.
Trong thân thể Thanh Long, Lâm Hãn cất tiếng trả lời:
- Tuy rằng ta không thể nói chuyện, nhưng tất cả những chuyện phát sinh, ta đều nhìn thấy. Cảm ơn ngươi, Đường Kiếp, không có ngươi, ta đã chết rồi.

Tiếng nói của Thanh Long vốn hùng hậu, nay lại thấp giọng nhỏ nhẹ đáp lại, nghe được khiến mọi người đồng thời nổi cả da gà.

Tân Thanh Long có thể sẽ trở thành kẻ không có khí thế nhất Tinh La Đại Thiên Giới, là lực lượng tồn tại mạnh mẽ nhất không thể giải thích được.

Đường Kiếp đã nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không cần phải quá khó khăn. Vô thượng Chân Tiên, pháp lực thần thông, chỉ cần ngươi nguyện ý, hoàn toàn có thể biến ảo thành hình người.

- Ừ.
Lâm Hãn cúi đầu ừ một tiếng, lại không nói gì nữa, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ có điều cứ như vậy lẳng lặng gục ở chỗ này.

Đồ sộ như đất trời, nhưng lại yên tĩnh như xử nữ.

Chỉ có lão Thanh Long còn đang gầm thét:
- Ngươi không cần thân thể này, liền trả lại cho ta đi!

Khi cất tiếng rít gào đồng thời, chiếc bớt Thanh Long lại lần nữa nhạt đi. Chỉ bất quá lần này không phải thần hồn thoát xác, mà là và thân thể của Lâm Hãn đang dung hợp.

Từ nay về sau, Lâm Hãn chính là Thanh Long, Thanh Long là Lâm Hãn.

Lâm Hãn nhìn thân thể cũ của mình, mắt rồng hiện lên một vẻ không nỡ, lúc này mới nói:
- Mặc dù đã rời khỏi cơ thể cũ, ta cũng không nỡ cứ vậy mà bỏ đi, Thanh Long, ngươi nếu đã có được cơ thể của ta, vậy thì tốt nhất hãy bảo vệ nàng đi.

Nói xong nàng chậm rãi nâng vuốt rồng lên, cong ngón búng ra, một giọt long huyết đã bay vào trong cơ thể cũ của Lâm Hãn.

Nói là một giọt, nhưng lớn như một chậu vậy, không có tiến vào trong cơ thể cũ của Lâm Hãn, mà long huyết tự động chữa trị vết thương, đã bắt đầu lấp đầy những vết thương trên thân thể cũ. Thân thể cũ của nàng giống hệt như Hồng Uyển trước kia, thân thể đã chết, linh hồn không tiêu tan, ở dưới sự chống đỡ của thần hồn, chỉ cần có thể khôi phục thương thế là có thể sống lại. Thân thể cũ bởi vì không phải người tu, cho nên rất khó khôi phục, nhưng thời khắc này một giọt máu huyết của Vô Thượng Chân Tiên, thì tổn thương có nghiêm trọng thế nào cũng lành lại.

Lão Thanh Long lại vẫn gầm thét như trước:
- Máu của ta! Ngươi dám dùng máu huyết quý giá của ta đi cứu thân thể phàm nhân này.

- Bây giờ là máu của ta, thân thể của ngươi.
Lâm Hãn lạnh nhạt nói, theo ngữ khí của nàng có thể đoán, nàng chính đang nhanh chóng thích ứng với thân thể mới, sức mạnh mới cũng từ địa vị mới mà đến:
- Nếu ngươi xác định không cần, vậy thì ta có thể hủy diệt nó!

- Chỉ dựa vào ngươi, ngươi có thể...

- Grào!
Một tiếng rồng gầm đã át hết tiếng của lão Thanh Long.

Sau tiếng gầm, Lâm Hãn nói:
- Đường Kiếp, giúp ta giữ gìn cổ thân thể này.

- Tuân mệnh ngọc chỉ Thanh Lon.
Đường Kiếp nói xong, đã vọt đến trước mặt khối thân thể àm lão Long đang chiếm cứ, động tác này đối với Đường Kiếp hiện tại đang là cố gắng hết sức, cứ như vậy hơi động một chút, miệng vết thương của hắn đã toác ra, may mà lần này cũng không có ai ngăn cản hắn.

Lão Long vừa chống cự vừa kêu thét:
- Buông ta ra, xú nữ nhân đừng mơ tưởng...

Lời còn chưa dứt, dưới sắp xếp của Đường Kiếp, Y Y đã đã nhét một khối đất sét vào miệng lão Long, lão Long cuối cùng cũng không nói được gì nữa.

Ánh mắt của Lâm Hãn lúc này mới đảo qua mọi người.

Ánh mắt dừng ở nơi nào, mọi người đều rùng mình một cái.

Cỗ uy áp vô hình hùng mạnh, hùng hậu, vẻn vẹn chỉ có khí tức, đã có thể ép đám đống không ngẩng đầu lên được.