Cơ Dao Tiên đã hắc hắc mỉm cười:
- Thật là một tiểu tử thông mình, nếu như thế ta liền truyền cho ngươi bí pháp. Phương pháp này tên là An Phủ Dưỡng Thần Kinh, ngươi nghe cho kỹ đây…

Nói xong đã giảng giải bí quyết An Phủ Dưỡng Thần Kinh cho Đường Kiếp.

Khẩu quyết kinh văn trực tiếp vang lên trong đáy lòng Đường Kiếp, lộ ra trong óc của Đường Kiếp, hóa thành một đám tự phù màu vàng, lay động ra ánh sáng mãnh liệt, khắc sâu trong trí nhớ, Đường Kiếp chỉ nghe liền hoàn toàn nhớ kỹ, không hề quên.

Đường Kiếp yên lặng vận tâm pháp, xác nhận phương pháp này không có vấn đề, quả nhiên là một bí thuật ngưng hôn hồn Tử Phủ huyền ảo thần kỳ.

Tử Phủ, thần hồn Thánh điện.

Trong quá trình tu giả Hóa Hồn tấn công Tử Phủ, chính là quá trình thực thể hóa thần hồn, khiến linh hồn có tính thực chất. Quá trình thực thể hóa thần hồn vô cùng hung hiểm, cần kết Tử Phủ để bảo vệ, đây chính là Tử Phủ cảnh.

An Phủ Dưỡng Thần Kinh này chính là một môn chuyên dùng để rèn luyện Tử Phủ, thậm chí có thể tạo ra Tử Phủ ở bên ngoài cơ thể, do đó bảo vệ linh hồn nhỏ yếu của ngươi, bởi vậy cũng có thể dùng để kéo dài tính mạng. Tuy nhiên phương pháp này cần tiêu hao lực lượng thần hồn của người thi pháp, bởi vậy ít nhất cũng phải từ Tâm Ma kỳ trở lên mới có thể thi triển, tuy nhiên với tu vi của Tâm Ma cảnh, sống không qua bao lâu thần hồn sẽ tiêu tan.

Đáng tiếc bây giờ Đường Kiếp không có lựa chọn nào khác.

Thời điểm này sau khi hiểu được, thân hình Đường Kiếp chợt lóe, hóa thành hai.

Phân thân ngồi ngay ngắn trên đài cao, bắt đầu vận chuyển An Phủ Dưỡng Thần Kinh.

Bản thể thì toàn lực nhằm về phía Cực Quang, để tránh hắn lại lần nữa gây sự, không để ý tới thương thế trầm trọng, Đường Kiếp đã ầm ầm liên tục đánh ra hơn mười quyền, đồng thời vung tay ra, ba tiểu kỳ đã bay ra, đúng là Kinh Môn kỳ, Đỗ Môn kỳ và Cảnh Môn kỳ.

Cảnh Môn kỳ giỏi nhất là ẩn nấp ngụy trang không được trọng dụng trong tình huống trước mắt, nhưng lại có ly thần loạn như Kinh Môn và khống chế biến hóa của Cảnh Môn, dưới tác dụng của mấy kỳ này, uy lực đột nhiên tăng lên.

Trong Vạn Cổ Trọng Lâu, từ mỗi một chỗ xây dựng lớn tới một thứ nhỏ bé cũng đều có thể biến thành cạm bẫy giết người khủng bố, điên cuồng tiến về phía Cực Quang. Bản thể lại liên tục ra tay, lấy ra từng đống lớn tài liệu từ trong túi Giới Tử.

Bản thân Vạn Cổ Trọng Lâu có thể hóa sinh vạn vật, nó cứ như vậy mà bung ra, tựa như đổ thêm dầu vào lửa, uy lực đột nhiên tagw thêm, một đám trận pháp nhỏ cư nhiên được tạo ra, chỉ thấy trong không trung hiện ra vô số sấm sét gió lốc, lửa cháy hàn băng, cát vàng phấp phới, từng đám mây che trời, phần phật toàn bộ lau qua. Với thực lực của Cực Quang cũng bị áp chế. Hắn liền biết không tốt, kêu lên với Thanh Long:
- Cẩn thận!

Hai mắt phân thân Đường Kiếp trợn lên, nhìn về phía Lâm Hãn, trong hai mắt nổi lên một đạo thần quang rơi trên người Lâm Hãn.

Theo thần quang này hạ xuống, trên người Lâm Hãn lập tức vang lên tiếng kêu thê lương của Thanh Long:
- An Phủ Dưỡng Thần Kinh? Là An Phủ Dưỡng Thần Kinh! Cơ Dao Tiên, con đàn bà thối, không…. Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại, đừng để hắn nhìn thấy ta!

Nhưng mà giờ khắc này bản thể đã liều lĩnh cuồng ẩu với Cực Quang, Cực Quang biết rõ Đường Kiếp đã trở nên điên cuồng, lúc này hắn trở nên vô lực, không đỡ nổi, chỉ có thể cứng rắn ngăn chặn công kích cuồng bạo của bản thể.

Cùng lúc đó, dấu ấn Thanh Long trên người Lâm Hãn đã lại lần nữa hiện lên, nương theo tiếng hô điên cuồng và tức giận của Thanh Long.

Mà trên đỉnh đầu Lâm Hãn, một bóng dáng nữ tử trong suốt xuất hiện, chính là linh hồn của Lâm Hãn.

Là phàm nhân, vốn không thể để linh hồn rời đi, một khi rời đi, linh hồn sẽ trở nên mù mịt, tan thành tro bụi, ngay cả tụ hình cũng không được, có khi còn hóa thành quỷ vật tiến vào Minh giới, mà bất kể là loại nào đều có kết cục là cả thân và hồn đều bị diệt.

Dùng hình thái linh hồn đi lại, cho tới bây giờ đều là quyền lực của Tử Phủ.

Nhưng thời khắc này linh hồn của Lâm Hãn lại bình yên đi ra, trong cơ thể của nàng còn lóe ra một mảnh ánh sáng màu tím, chặt chẽ bảo vệ Lâm Hãn, khiến nàng không bị ánh mặt trới đốt cháy, không bị Minh giới kéo đi.

Tử Phủ!

Đây chính là Đường Kiếp lấy thần hồn niệm ngoaij kết Tử Phủ bảo về linh hồn Lâm Hãn. Đây quả thực là một loại quá trình khác để tấn công Tử Phủ.

Khác biệt duy nhất là, bởi vì không cần biến linh hồn bản thân thành thực chất hóa, Đường Kiếp tiết kiệm được số lượng lớn khí lực, có thể dùng tất cả hồn niệm của mình để kết Tử Phủ, do đó dễ dàng hơn so với tấn công Tử Phủ nhiều, cũng an toàn nhiều lắm —— nếu xảy ra chuyện, người chết cũng là Lâm Hãn.

Thời khắc này dưới sự che chở của Đường Kiếp, linh hồn của Lâm Hãn rời khỏi thân thể, nàng phiêu đãng trên không trung, không dám tin nhìn bản thân nổi trên không, nàng chính thấy thân thể của mình đang trôi lơ lửng; nhìn tới chiến trường phương xa, vô số người và yêu chiến thành một đoàn, nhấc lên sát ý ngút trời; nhìn thấy Đường Kiếp và Cực Quang đang chiến thành một đoàn, mà bản thể Đường Kiếp lại toàn lực che chở mình, lôi kéo mình.

Ở bên kia tầm mắt, một khối thi thể Thanh Long khống lồ đang nằm sấp.

Nói đó chính là nơi mình sống trong tương lai sao?

Trong lòng Lâm Hãn cảm thấy mờ mịt.

Linh hồn càng bay càng cao, rốt cục linh hồn của Lâm Hãn đã hoàn toàn thoát ly thân thể của mình, ngay lúc muốn bay tới xác rồng, một long trảo vô hình trong suốt chợt vươn ra bắt được mắt cá chân của Lâm Hãn.

Lâm Hãn hét rầm lên.

Chỉ là dưới trạng thái linh hồn, bất kỳ thanh âm gì cũng không phát ra được.

Nàng liều mạng duỗi chân, nhưng có làm sao cũng không đá ra được, chỉ thấy một long trảo trên bớt Thanh Long đã biến mất.

Biến mất vĩnh cữu!

Vì đoạt lại thân thể của mình, lão Long cũng liều mạng, không tiếc thần hồn phá tan phong ấn, chỉ để đối về một chút lực lượng thuộc về mình.

Linh hồn của Lâm Hãn phiêu diêu trên không trung, Tử Phủ phù hộ linh hồn Lâm Hãn bất diệt cũng dần dần không chịu nổi.

Lầu các màu tím bắt đầu rơi rụng, sụp đổ, giống như trong khi xây dựng gặp động đất, bấp bênh muốn vỡ tan —— chung quy lại Đường Kiếp cũng chỉ là Hóa Hồn kỳ, hồn niệm đúc thành Tử Phủ đã chống đỡ không được bao lâu.

Phân thân phun ra một ngụm máu, hắn biết rằng nếu còn kiên trì như vậy, một khí tất cả hồn niệm của mình tiêu hao hầu như không còn, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục giống như Thiên Cơ Tử.

Nhưng hắn không buông ra mà tiếp tục cắn răng kiên trì.

Lão Long lại nhe răng cười độc ác, phát ra tiếng rống giận lớn:
- Ngươi không đi được.

- A!
Tiếng thét chói tai hoảng sợ của Lâm Hãn vang lên.

Khi Tử Phủ bắt đầu bong ra từng mảng, nàng đã cảm nhận được lực lượng kinh khủng kia đang uy hiếp chính mình.

Một giây sau chính là hồn bay phách lạc.

Đúng lúc này, Vân Mẫu Chiến Khôi ở phía xa đột nhiên trở lại.

Hai mắt lóe ra hồng sắc quang nhìn về phía Lâm Hãn, lại nhìn bớt Thanh Long, đồng thời cũng nhìn về long trảo trong suốt kia.

Ánh mắt đưa tới chỗ nào, một lóc xoáy màu đen liền được tạo ra, tản mát khí tức tử vong khủng bố.

- Nhiếp hồn!
Hắn nói.

Long trảo kia đã hóa thành một mảnh khói đen, bị hút vào trong lốc xoáy.

Linh hồn Lâm Hãn lấy được tụ do, liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía thi thể Thanh Long.

- Không!
Thanh Long phát ra tiếng gầm tú tuyệt vọng tới cực điểm.

- Hống!
Từng tiếng rồng gầm phá không vang lên, quanh quẩn khắp mảnh đất trời này.