- Diễn Thiên Ngũ Hành Đại Tuyệt trận!
Thanh Long hô ra tiếng.
Cuối cùng hắn đã nhận ra đây là cái gì, đây chính là Diễn Thiên Ngũ Hành Đại Tuyệt trận! Không, chính xác mà nói, đây là pháp môn khống chế trung tâm Diễn Thiên Ngũ Hành Đại Tuyệt trận, thông qua nó có thể sử dụng toàn bộ lực lượng của Diễn Thiên Ngũ Hành Đại Tuyệt trận. Ngũ Hành Linh được sinh ra từ Ngũ Hành Tuyệt Trận, chịu sự khống chế của cái này cũng là điều đương nhiên!
Cuối cùng Thanh Long đã hiểu được chuyện gì xảy ra, phát ra thanh âm đau buồn:
- Ngọc Thành Tử, ngươi gạt ta!
Tiếng hô bi phẫn tràn ngập khắp nơi.
Mà ngay cả đám người Phong Vô Tướng và Cực Quang đứng xem cũng hiểu được lão Long này hơn phân nửa là năm đó bị tiên đế Ngọc Thành Tử đùa bỡn, nếu không sẽ không lưu lại pháp môn có thể khắc chế Ngũ Hành Linh ở trong này.
Hơn nữa có thể thấy được pháp môn này, một chân đạp lên Thanh Long chính là điều châm chọc Thanh Long tốt nhất.
- Ha ha ha ha !
Trong thông đạo bên kia đã truyền tới tiếng cười điên cuồng của Cơ Dao Tiên:
- Thanh Long, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngay đó ngươi dùng vận mệnh, dụ ta nhập ma, liền phải biết sẽ có hôm nay. Ngọc Thành Tử nếu không làm được như thế thì hắn cũng không xứng làm tiên đế. Đáng tiếc ngươi tính toán tường tận tất cả, chung quy lại làm vì người khác! Ngủ đông vạn năm, kết quả là vận mệnh hoàn toàn bại vong, ha ha ha ha, buồn cười quá!
Theo tiếng cười dài của nữ ma đầu này, thân thể Ngũ Hành Linh dưới sự chiếu rọi của tia sáng kia nhanh chóng tan thành mây khói, hóa thành nhiều điểm căn nguyên bay về phía Đường Kiếp, lý giải của Đường Kiếp về Ngũ Hành đạo cũng nhanh chóng được nâng cao.
- Điều đó không thể nào!
Thanh Long trên người Lâm Hãn bay nhanh, giương nanh múa vuốt hò hét:
- Ta là người chưởng quản vận mệnh, vận mệnh thiên hạ đều chịu sự chi phối của ta, đây hết thảy đều là sắp xếp của ta, không được ngoài ý, không được!
- Ếch ngồi đáy giếng!
Nữ ma đầu Cơ Dao Tiên khinh thường nói:
- Ngươi cho là người chấp chưởng sẽ có cảnh giới cao nhất sao?
- Cái gì?
Thanh Long ngẩn ra.
Cơ Dao Tiên đã nói:
- Thanh Long, ngươi là từ khi thiên địa sơ khai, tu tập linh tú thiên địa mà tồn tại, là con cưng của thiên địa, sinh ra đã thành tiên, không cần cố gắng đã trở thành Chân Tiên vô thượng, là tối cao của thiên hạ. Nhưng cũng vì thế mà ngươi tự đại tự mãn, tự cho là đúng, không muốn phát triển, cuối cùng bị nhân loại thay thế. Đối với ngươi mà nói, không phải ngươi ngộ thiên địa tu hành mà có, mà là sinh ra đã có, cho nên ngươi sẽ không hiểu cực hạn của thiên địa là ở chỗ nào. Ngươi nghĩ ngươi là con cưng của trời, cho nên ngươi là mạnh nhất, ngươi cho ngươi là người chấp chưởng vận mệnh là có thể khống chế vận mệnh, hoàn toàn không biết mình đã sai. Ngươi không phải mạnh nhất, cũng không thể khống chế vận mệnh, trên thực tế, ngươi và Thiên Cơ Tử giống nhau, cũng là bị vận mệnh thao túng mà thôi. Lấy lại câu ngươi nói với Thiên Cơ Tử… sao có thể bởi vì vận mệnh để ngươi làm vua ngươi liền nhân, khiến ngươi làm lương thực ngươi liền vứt bỏ?
Thanh Long kinh ngạc, thân hình đang chạy liền bất động, giống như đang suy tư, sau đó lắc đầu kêu to:
- Không thể nào! Ta là người chấp chưởng vận mệnh, còn ai có thể ở trên ta, thao túng ta?
Cơ Dao Tiên chậm rãi nói:
- Không phải ngươi đã thấy rồi sao?
Toàn thân Thanh Long chấn động:
- Ngọc Thành Tử? Làm sao có thể? Hắn căn bản không có sở trường về vận mệnh.
Cơ Dao Tiên lại không nói, chỉ phát ra tiếng cười ha hả.
Tiếng cười kia âm hàn, khiến Thanh Long nghe được hoàn toàn tuyệt vọng.
- Không!
Hắn hô một tiếng, bớt Thanh Long nhạt dần, sau khi trải qua một phen cố gắng, hắn rốt cục phá tan phong tỏa của Đường Kiếp, một lần nữa trở thành thống lĩnh thân thể của Lâm Hãn.
Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng:
- Tùy vào ngươi quyết định sao?
Lại chỉ về phía xa một chút.
Chỉ ra Di Hồn, chỉ ra Đoạt Phách, Thanh Long lại lần nữa bị áp chế.
Chỉ có điều lúc này, không có Ngũ Hành Linh trợ giúp, muốn thoát khỏi Đường Kiếp là chuyện không thể nào.
Đúng lúc này, Yêu Hoàng Cực Quang đột nhiên cười dài một tiếng:
- Dù sao Thánh tôn Thanh Long cũng là một thành viên của Yêu Tộc chúng ta, nếu Thánh tôn muốn sống lại, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại để cho ta đến trợ giúp Thánh tôn một tay, nhìn xem thử vận mệnh do tiên đế an bài rốt cục có thể phá hay không….!
Nói xong bốn tay liền phẩy ra, một mảnh thần quang ngũ sắc đã dũng mãnh lao về phía Đường Kiếp.
Yêu này cũng thật to gan, biết rõ là vận mệnh do tiên đế an bài, nhưng vẫn có gan khiêu chiến như cũ, không hề sợ thiên ý, có khí phách của đại trượng phu nghịch thiên mà đi.
Nghịch thiên mà đi chưa chắc là một việc chính xác, nhưng đây tuyệt đối là một loại dũng khí!
Một khắc này ngay cả Đường Kiếp cũng sinh lòng khâm phục:
- Không hổ là Yêu Hoàng bệ hạ!
Cùng lúc nói chuyện đã xuất liên tục ba quyền đỡ thần quang ngũ sắc của Cực Quang, nhưng vẫn bị chấn động mà thối lui.
Hắn lúc trước vì cứu Y Y đã xuất ra Diệt Ma Quyền, dưới tình huống bản thân khốn cùng lại chịu một quyền của Cực Quang, tạo thành thương thế tuyệt đối không phải là nhỏ. Mặc dù với thể chất dũng mãnh của hắn cũng không thể lập tức phục hồi như cũ, chiến lực tổn hại rất nhiều, thời khắc này cư nhiên không địch lại với Cực Quang.
Nhìn tình hình này, Liễu Tông Xương tức giận nói:
- Cực Quang, lão phu muốn đánh với ngươi một trận!
Vị này tuy là đệ nhất tong chủ Thiên Kiếm tông vang danh gần xa nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy, bay lên chém một kiếm về phía Cực Quang. Hắn vốn không ưa thích hành vi của Thiên Cơ Tử, chỉ có điều vì là lão hữu nhiều năm nên cũng không tốt để nói, chỉ có thể đứng bất động. Sau khi Thiên Cơ Tử chết, lại là người đầu tiên đứng ra giúp Đường Kiếp.
Cực Quang chỉ hừ một tiếng:
- Thiên Vũ vệ, ngăn người này lại!
Chợt nghe một tiếng quá, trăm tên Thiên Vũ vệ đã đồng thành đưa thương lên, ngăn trở Liễu Tông Xương.
Thế đi của Liễu Tông Xương bị ngăn trở, đã kêu lên:
- Các ngươi còn nhìn cái gì?
Thân Đồ Nguyên đã dần đầu hô lên:
- Giết!
Chúng tu giả cũng tiến lên, vồ về phía lũ yêu, hỗn chiến vừa mới tạm dừng đã lại nổi lên.
Chỉ có Phong Vô Tướng vẫn đứng sừng sững bất động.
Liễu Tông Xương một kiếm lại một kiếm chém tới, trong miệng tức giận nói:
- Vô Tướng, ngươi còn chờ cái gì, không phải là còn ghi hận Đường Kiếp đã cho ngươi một kiếm đó chứ?
Phong Vô Tướng thở dài một tiếng:
- Ta không nhỏ mọn như vậy. Ta đánh lén hắn, bị hắn chém một kiếm cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều vừa nghĩ tới làm thế này lại có chút thẹn với Thiên Cơ lão hữu, cũng không biết lời nói của hắn là thật hay giả, là đúng hay sai nữa….
Liễu Tông Xương đã cười to nói:
- Quan tâm lời hắn đúng hay sai làm gì, ít nhất bây giờ Đường Kiếp đang là người giúp đỡ giúp ta. Nếu như thế lão tử sẽ giúp hắn. Nếu một ngày kia hắn thành ma vậy sau đó giết là được. Sao có thể định tội danh cho một người chưa bao giờ làm chuyện ác chứ?
- Vậy nếu hắn thành Ma Chủ thì sao?
Phong Vô Tướng hỏi.
- Thành Ma Chủ thì Ma Chủ. Hồng Mông Giới có chín mươi chín dại ma chủ, nhiều không nhiều lắm, ít cũng không ít lắm, trời cũng không sập xuống được!