Khả năng của Kim Tiên há cần phải dò xét!

Đường Kiếp hỏi:
- Có thể bảo vệ muội muội?

Vừa hỏi vừa chỉ ra, chỉ có điều chỉ này thoạt nhìn không có lực, không một chút hiệu quả.

Ma nữ kia đã nói:
- Mệnh trong tay người, họa phúc chỉ ở trong sớm tối, tuy bản tôn có phương pháp thông thiên, cũng không có khả năng chỉ trong giây lát có thể khiến ngươi tấn thăng tới một bước kia, đó là không thể.

- Không thể cứu muội muội, vậy có thần thuật thông thiên thì sao chứ? Ta vẫn nên đấu với Cực Quang bệ hạ một trận thì hơn.
Đường Kiếp vung đao, lại là không có nủa phần uy lực như cũ, bị Cực Quang nhân cơ hội đánh ra vô số quyền.

Nữ ma đầu kia đã nói:
- Một khi đắc đạo, vĩnh sinh bất diệt, muốn thành tiên phải buông thế tục nhân luân. Ngươi chấp nhất như thế, câu nệ tình nghĩa huynh đệ, trầm mê trong nhi nữ tình trường, làm sao có thể siêu thoát!

Đường Kiếp cười to:
- Chẳng lẽ muốn siêu thoát, phát diệt nhân luân trước sao? Kia chỉ sợ không phải là con đường thành tiên mà là con đường phát rồ. Ngươi không cần nói với ta cái gì mà thiên lý nhân dục, đạo lý lớn, người chứ không phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình. Muội muội của ta, ta nhất định phải cứu, ai giết nàng, ta sẽ giết!

- Vì thế mà không tiếc mạng mình sao?

- Đúng vậy!
Đường Kiếp đã rống to, sau đó lại ra quyền.

Chỉ có điều lúc này, quyền của hắn không đánh về phía Cực Quang mà đánh về phía Thiên Cơ Tử.

- Diệt Ma Quyền!

Nương theo tiếng hét của Đường Kiếp, Đường Kiếp đã đánh ra một kích hùng mạnh nhất của hắn.

Một quyền này điên cuồng, hoang dã, hùng hồn, thổi quét ra lực lượng cuồng bạo nhất trong thiên hạ tiến về phía Thiên Cơ Tử.

Khi hắn đánh ra một quyền này, thần quang ngũ sắc của Cực Quang thậm chí đánh thẳng về phía Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp lại không quan tâm, chỉ tấn công Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử không nghĩ tới Đường Kiếp trong tình huống như vậy sẽ làm khó dễ chính mình, quá sợ hãi, tâm niệm khẽ động, trên người đã hiện ra một lỗ ống kính màu vàng, toàn lực che chắn.

Chỉ có điều, một chiêu do Đường Kiếp toàn lực phát ra, ngay cả Tử Phủ có chuẩn bị cũng khó chắn, huống chi hắn lại vội vàng chống đỡ.

Quyền kình sắt thép như thiên thạch trời giáng, hung hăng đập lên trên người của Thiên Cơ Tử. Chỉ một kích liền đập nát lỗ ống kính màu vàng của Thiên Cơ Tử, dư kinh vọt tới Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tay chân chống đỡ. Diệt ma Quyền hóa thành lực mãnh liệt xâm nhập mà đến, chợt nghe tiếng vang vồ vồ, tứ chi của Thiên Cơ Tử đã huyết nhục mơ hồ, dư kình tiếp tục tuôn ra đánh vào ngực Thiên Cơ Tử, đánh cho xương sườn bị đứt đoạn, máu tươi điên cuồng phun ra, chỉ một kích liền bị thương nặng.

Dù là như thế, Thiên Cơ Tử vẫn cuồng hô như trước:
- Giết nàng!

Cũng là gọi tu giả kèm hai bên Y Y lập tức ra tay.

Tu giả kia liền nâng tay chụp về đỉnh đầu Y Y.

Trong nháy mắt bàn tay sắp đánh xuống, Đường Kiếp đột nhiên hô một tiếng:
- Chỉ! Định! Cấm! Phong!

Liên tiếp bốn tiếng, giọng nói như chuông đồng lớn, chấn động khiến toàn thân tu giả kia run rẩy dữ dội, động tác cũng theo đó mà dừng lại.

Cùng lúc đó, giữa không trung đã sinh ra một đạo chỉ phóng, chỉ về phía Y Y.

Chỉ phong này tự dưng xuất hiện, không hiểu mà đến, Y Y lại giống như sớm đã biết trước, thân thể nhỏ khẽ lắc, chỉ phong rơi trên người của nàng. Đầu tiên là toàn thân run lên, tiếp theo Y Y đã quát to một tiếng, trên người đã hiện ra một đống cây mây xanh gắt gao vây quanh mình, chỉ phong này đúng là đã giải trừ cấm pháp của nàng.

Lúc này một chưởng của tu giả kia đã hạ xuống, đánh vào trên đỉnh đầu Y Y, cho dù cây mây giúp tiêu trừ một ít lực đạo, Y Y vẫn phun ra một ngụm huyết, máu tươi nhuộm đỏ dây mây.

Đang lúc tu giả kia muốn ra tay hết sức, chỉ thấy giữa không trung đã hiện ra một đám kiếm quang, chính là một kiếm do Đường Kiếp chém ra lúc trước, theo chỉ kia xuất hiện, chém về phía tu giả kia.

Tu giả kia hoảng hốt, đang định tránh né, dây leo nhuốm máu trên người Y Y đã oanh một phát cháy lên, hóa thành một bàn tay lửa không lồ bắt lấy tu giả kia khiến hắn không thể lui lại, không những thế còn chủ động nghênh đón về phía kiếm quang.

- Đế Hỏa Chủng Liên Tâm Kinh?
Cực Quang kinh ngạc phát ra tiếng, lúc nói chuyện đã là một chưởng ấn trên người của Đường Kiếp, Đường Kiếp vừa mới dùng Diệt Ma Quyền căn bản vô lực chống cự, bị đánh phun ra máu bay lên không trung.

Đồng thời một đạo kiếm quang kia cũng xẹt qua cần cổ của tu giả kia, đầu bay lên, suối máu tuôn trào.

Ngay sau đó tay trái của Y Y đã đặt ở trên người Lâm Hản, tay phải lại bắt tu giả bên người, cướp túi Giới Tử của mình về, lui về phía Đường Kiếp. Lúc bay ngược lại đã thả ra một đống Đậu Binh, thả ra Vân Mẫu Chiến Khôi cản phía sau, đồng tác liền mạch lưu loạt, động tác phối hợp với Đường Kiếp lại mau lẹ, không hề có lúc rời rạc, có thể thấy được đã sớm có chuẩn bị.

- Đừng chạy!
Thiên Cơ Tử hét to ra tiếng.

Mặc dù tứ chi của hắn bị Đường Kiếp đánh gãy, nhưng Tử Phủ cảnh niệm động pháp sinh không phải là chuyện đùa, vừa quát xong, ba tấm gỗ đã vượt qua con rối chiến bay vụt về phía Y Y, Lâm Hãn và Đường Kiếp.

Nhưng mà cùng lúc tấm gỗ bay lên, Đường Kiếp song song đánh ra hai chưởng, trên bầu trời trào ra một mảnh năng lượng nhằm về phía Thiên Cơ Tử, chặn hết cả tấm gỗ của hắn cùng với công kích của Cực Quang và thiết huyết đánh lén mà tới.

- Trận pháp?
Trong mắt Thiên Cơ Tử hiện lên kinh ngạc.

Không biết từ khi nào, xung quanh người của Đường Kiếp đã bố trí một pháp trận.

Pháp trận rất đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ, nhưng chính là tiểu trận đơn sơ này lại phát huy tác dụng trọng yếu trong thời khắc này, bảo về Đường Kiếp, cho hắn cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ cần có đầy đủ thời gian, Đường Kiếp có thể khôi phục lại.

Một khắc này mọi người rốt cục hiểu được, đây nhất định là được bày ra vào lúc Đường Kiếp đang chiến đấu với Cực Quang.

Hắn vẫn còn có dư lực, rãnh rỗi mà bày trận!

Từ lúc vừa bắt đầu hắn không có ý định thỏa hiệp, cũng chuẩn bị tất cả rất tốt, liều mạng bị thương cũng muốn ngăn cản Thiên Cơ Tử, cướp lại Y Y, cũng bày trận pháp kéo dà thời gian tự bảo vệ mình. Trong thời gian ngắn như vậy lại an bài cẩn thận, chu đáo, ngay cả Cực Quang cũng không thể không khâm phục.

Nhưng ngay sau đó, từ cánh tay phải của Thiên Cơ Tử đã dài ra một đoạn tay nhỏ bé trắng noãn, vỗ thiên linh nói:
- Thần hồn hóa kiếm, yêu ma nhận lấy cái chết!

Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu hắn sinh ra một đạo bạch quang, màn hào quang của pháp trận kia cư nhiên lại không chắn được bạch quang này, bị bạch quang xuyên thấu bắn thắng tới phía Đường Kiếp, cũng là không tiếc tất cả cũng muốn giết chết Đường Kiếp.

Sau khi đánh ra Diệt Ma Quyền lại bị Cực Quang đánh trọng thương, Đường Kiếp dĩ nhiên vô lực ngăn cản một kích này.

Nhưng vào lúc này, Lâm Hãn đột nhiên đẩy Đường Kiếp ra, cùng lúc đẩy Đường Kiếp ra, đạo bạch quang kia đã đánh lên trên người của Lâm Hãn, xuyên thủng qua thân thể nàng.

- Lâm Hãn tỷ tỷ!
Y Y hô một tiếng tiến lên ôm lấy Lâm Hãn.

Chỉ thấy nơi trái tim của Lâm Hãn xuất hiện một cái động lớn, không còn sống sót.

Nhìn thấy cảnh này, Y Y liền ngây người.