Nhưng mà Thiên Cơ Tử không ngờ lại không nghĩ như vậy.

- Câm miệng!
Thiên Cơ Tử đã hô lớn:
- Các ngươi thì biết cái gì? Lão phu tìm hiểu vận mệnh đạo đã ngàn năm, tuân theo Thiên Ý, cứu hạ xã tắc, làm việc không thẹn với lương tâm. Đường Kiếp nghịch thiên mà đi, sớm đã thành ma, hôm nay các ngươi không giết hắn, ngày khác ắt thành đại hoa, có khi hắn lại chính là đại ma chủ thứ một trăm của Hồng Mông Giới trong tương lai! Ta cũng bị tương lại của nhân đạo mới phải nhẫn tâm như vậy!

Nói xong hắn đã một lần nữa nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhưng chỉ cười cười, nhẹ giọng nỉ non:
- Đại nghĩa…. Ngươi thật là một tên giả dối, ác độc!

Thanh âm của ma đầu kia lại lần nữa vang lên bên tai Đường Kiếp:
- Lúc này hình như ngươi không có biện pháp. Ha ha, thế nào? Ngươi có muốn ta trợ giúp không? Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta sẽ bảo vệ hai tiểu tình nhân của người sống sót.

Trong đầu tràn ngập lời nói hấp dân.

Bên tai tràn ngập tiếng gào to điên cuồng của Thiên Cơ Tử, đáy lòng bồi hồi bị ma đầu mê hoặc.

Giống như Đường Kiếp bị ma âm vô tận thao túng, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy một trận hoa mắt.

Tuy nhiên sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Y Y, hắn liền tỉnh lại.

Không để ý tới ma âm mất hồn kia nữa, Đường Kiếp đã nói với Thiên Cơ Tử:
- Ngươi muốn ta nghe lờ người, trước tiên phải đánh thức muội muội ta dây, để cho ta nói với nàng vài câu chia tay đã.

Thiên Cơ Tử ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu này cũng không phải là chuyện gì quá phận, gật gật đầu ra hiệu với tu giả kia.

Tu gia kia lúc này mới đánh thức Y Y, tuy nhiên một bàn tay vẫn đặt ở sau lưng Y Y, chỉ cần Đường Kiếp hơi có hành động thiếu suy nghĩ liền giết Y Y.

Y Y vừa tỉnh, lập tức nhận thấy được không đúng, giãy dụa kêu to:
- Buông!

Đường Kiếp đã nói:
- Y Y, đừng nhúc nhích!

Y Y nhìn Đường Kiếp, kêu lên:
- Ca ca! Bọn họ không phải người của mình sao? Vì sao lại bắt ta?

- Bởi vì hắn sợ ca ca, đánh không lại ca ca cho nên bắt ngươi tới áp chế.
Đường Kiếp mỉm cười trả lời:
- Tuy nhiên ngươi không phải sợ, ca ca sẽ không để ngươi xảy ra việc gì.

- Vâng.
Y Y đã cúi đầu khóc lớn lên.

Kế tiếp, Đường Kiếp liền cùng Y Y nói một chút, nhưng đều là an ủi nàng, ngẫy nhiên cũng nói một chút về hậu sự, tỷ như nếu có một ngày về tới cố hướng, nhớ phải giúp ta mang cái này cái nọ, Y Y lại chỉ gật đầu.

Thiên Cơ Tử nghe được liền cảm thấy không kiên nhẫn, quát:
- Đường Kiếp, nói đủ chưa.

Ma âm phiền lòng kia cũng tiến vào đầu như trước:
- Đường Kiếp, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu.

Một tiếng lại một tiếng vang lên.

Lúc này Đường Kiếp mới hít sâu một hơi, nói với Cực Quang:
- Xem ra cuối cùng ta phải chiến với bệ hạ một trận rồi.

Cực Quang cười lớn tiếng:
- Đám nhân loại các ngươi vĩnh viễn chỉ biết tính kế, lục đục với nhau. Đường Kiếp, ngươi còn bị hắn bắ buộc, còn không bằng để cho ta giết ngươi, cũng đỡ bị bọn họ lợi dụng, tiêu hao khí lực của ta. Có ta ở đây, ít nhất còn có cơ hội báo thù cho ngươi.

Đường Kiếp cười:
- Khó có được cơ hội đối chiến công bằng với phân thần, ta sao có thể bỏ qua? Cho dù kết quả của trận chiến này thế nào, ta đều chết chắc, vậy thì nên chiến một trận thống khoái, nhìn xem mình rốt cục có thể đánh vỡ giới hạn truyền lưu Tinh La giới vạn năm hay không!

Những lời nói hùng hồn này khiến mọi người đều rung động, chỉ thấy trên người Đường Kiếp đã toát ra hơi thở nồng đậm.

Hơi thở này là ý chí chiến đấu, chiến ý và tinh thần bất khuất của Đường Kiếp.

Một khắc này Đường Kiếp điều động tất cả tinh khí thần của chính mình, đối mặt với vị Dục Anh Kỳ đỉnh cao như Cực Quang, Đường Kiếp không hề sợ hãi chút nào, ngược lại chiến ý còn dâng trà, ngay cả thiết huyết đao của thiết huyết Yêu Hoàng cũng phát ra tiếng leng keng ngân dài, lộ vẻ bị ý chí của Đường Kiếp thúc dục, thuận theo đó phát ra một tiếng:
- Hảo hán tử!

- Cực Quang bệ hạ, tại hạ xin thất lễ!
Đường Kiếp hô một tiếng, đánh một quyền về phía Cực Quang.

Một quyền này khí thế lớn, sung mãn cuồn cuộn, tràn ngập lực lượng uy cuốn thiên địa.

Đối mặt với một quyền này, cho dù là Cực Quang cũng mang sắc mặt ngưng trọng.

Hai người thiếu niên và lão niên Cực Quang đồng thời ra tay, bốn chưởng đánh ra một quầng sáng màu sắc rực rỡ.

Thiết quyền đánh vào thái quang, tạo ra từng tảng lớn ba quang, Cực Quang Yêu Hoàng lại bị chấn động lui ra sau trăm trượng.

Sau khi lực lượng đụng vào nhau, Cực Quang rõ ràng kém xa so với Đường Kiếp.

Tuy nhiên ngay sau đó, bốn mắt thái quang của Cực Quang lưu chuyển, một mảnh thần quang ngũ sắc đã bay tới phía Đường Kiếp.

Một người một yêu đang đấu nhau.

Một cái là đai yêu Thành Hoàng lâu năm, tung hoàng khắp mây xanh bốn bể, một cái là thiên tài hơn người mới xuất hiện.

Khi hai người này chiến cùng một chỗ, bày biện ra đó là một hồi khí thế rộng lớn, mạnh mẽ, kinh thiên đại chiến.

Thần quang ngũ sắc giống như ánh nắng phía chân trời, chiếu rọi khắp bầu trời.

Trong ánh sáng mờ này, thần lực như mây, như nước tràn ngập khắp mỗi ngõ ngách trên không trung, khiến người khác bất kể là hành động hay tụ khí đều cảm thấy gian nan giống như đi lại trong nước, di chuyển không tiện, tụ khí mất linh, mà ngay cả sử dụng pháp thuật cũng chậm gấp đôi so với bình thường. Mà xuất thủ của Yêu Hoàng Cực Quang lại như cá gặp nước trở nên càng thêm mau lẹ, sắc bén. Vô số thủ đoạn thần thông tầng tầng lớp lớp xuất hiện, như mưa rền gió dữ tuôn về hướng Đường Kiếp.

Đối mặt với mưa rền gió dữ giống như con nước lớn công kích, Đường Kiếp ứng đối lại có vẻ đơn giản rất nhiều. Hắn không có bản lĩnh niệm động pháp sinh như đại yêu phân thần cảnh kia, nhưng hắn có khí lực cường tráng, lực lượng hùng hồn. Cho nên phong cách chiến đấu của hắn cũng cực kỳ đơn giản, chính là không cần biết ngươi tới mấy đường, ta chỉ đi một đường.

Ầm!

Thiết quyền trực tiếp đập vào tầng sóng cuồng tàn bạo, tạo thành một lối đi, thân thể của Đường Kiếp nhanh chóng đi tới trước. Pháp thuật gió lốc mới nhanh chóng bổ khuyết do Đường Kiếp tạo ra, đối mặt cũng là một quyền lại một quyền của Đường Kiếp.

Quyền phong điên cuồng va chạm với thuật pháp do Cực Quang dùng thần niệm kích phát chạm vào nhau trong thiên địa, tạo nên một ánh hào quang rạng rỡ lóa mắt.

Đây là Thể tu và Pháp tu đọ sức, là cậy mạnh và thuật pháp đụng vào nhau, là lực lượng cá nhân và sức mạnh của thiên địa đụng vào nhau!

Trong trận va chạm này, kỹ xảo không hề trọng yếu, biến hóa không hề trọng yếu, chiến thuật không hề trọng yêu, chỉ có dũng khí, lực lượng và ý chí mới là mấy chốt quyết định thắng bại.

Luận cảnh giới, Cực Quang là đại yêu phân thần; luận thực lực, hai thân thể của hắn đều có bảy phần thực lực của phân thần bình thường, liên hợp lại hơn xa so với phân thần bình thường. Đây cũng là cho mà Cực Quang mạnh hơn các phân thần khác.

Nhưng luận dũng khí, luận ý chí, thậm chí luận nội tình, Đường Kiếp không hề thua hắn. Binh Chủ đạo vốn vô cùng dũng mãnh, phương pháp Ly Kinh lại càng kiên cường thiện chiến, càng chiến càng mạnh.