Ánh mắt của Thiên Cơ Tử cũng càng phát ra bi thương, hắn liên tục thở dài, lắc đầu nói:
- Thật đáng tiếc, Đường Kiếp tiểu hữu, hiện tại ngươi đã không cách nào xuất hiện ở trên vòng vận mệnh nữa?

Đường Kiếp khẽ trệ một chút, rốt cục gật đầu nói:
- Hai ngày trước ta đã chặt đứt tất cả vận mệnh liên tuyến, muốn thoát thân ra khỏi vận mệnh đang dây dưa.

Cái gì?

Phong Vô Tướng và đám người Cực Quang không thể tin nhìn Đường Kiếp.

Cực Quang thậm chí bật thốt lên:
- Ngươi nhập đạo Vận Mệnh, lại chặt đứt vận mệnh giằng co sao?

Phong Vô Tướng thì thào nhắc lại:
- Thảo nào, thảo nào Thượng nhân người lại nhờ ta nhất định phải diệt trừ kẻ này.

Mà ngay cả Liễu Tông Xương cũng không thể tin nhìn Đường Kiếp.

Chỉ có đám yêu vật và tu giả không vào Tử Phủ phân thần đều ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thiên Cơ Tử đã gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Thảo này ngày đó ta quan sát vận mệnh, lại đột nhiên không tìm thấy ngươi. Ngươi biến mất ở vòng vaanhj mệnh, thay thế vào đó là một người khác. Vốn ta vẫn không thể xác định chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi hắn xuất hiện, ta đã hiểu được.

Thiên Cơ Tử nói xong, ngón tay đã rơi vào trên người Nhị Hổ.

Sau khi nhìn thấy trên người Nhị Hổ có vô số sợi dây vận mệnh dây dưa, Thiên Cơ Tử cư nhiên đã hiểu được có chuyện gì xảy ta.

Thì ra là từ đó trở đi, hắn liền nảy sinh sát khí, muốn tiêu diệt Đường Kiếp.

Nhưng đây cũng chính là chỗ Đường Kiếp không hiểu.

Hắn hỏi Thiên Cơ Tử:
- Vì sao? Cũng bởi vì ngươi cho rằng đây là con đường chính xác, cũng bởi vì ta không lựa chọn con đường ngươi lựa chọn, cho nên ngươi giết ta sao?

- Không!
Thiên Cơ Tử trả lời:
- Không phải ta muốn giết ngươi, là thiên ý muốn giết ngươi.

Cái gì?

Hiện tại đến lượt Đường Kiếp kinh ngạc.

Một khắc này, hắn đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ tức giận:
- Phản bội!

Thiên Cơ Tử nói:
- Ngươi chặt đứt giằng co vận mệnh, chính là phản bội vận mệnh, vứt bỏ thiên đạo. Ngươi nghịch thiên mà đi, phải chịu sự trừng phạt của thiên ý. Sau khi người chặt đứt giằng co vận mệnh, ta liền cảm nhận được trên vòng vận mệnh có một loại phẫn nộ, một loại giết chóc.

Nói tới đây thanh âm của Thiên Cơ Tử đột nhiên cao vút:
- Là ngươi phản bộ thiên ý, phá hư vận hành thiên đạo, do đó mới khiến đại trận trấn áp mất đi hiệu lực, ta chỉ có thể tiến vào.

- Hóa ra là thế sao?
Đường Kiếp cười cười:
- Cho nên ngươi cảm thấy ngươi nhận được thiên ý, thiên ý lệnh cho người giết tên phản đồ như ta, ngươi liền âm thầm hạ thủ?

- Ha ha ha ha!
Thiên Cơi Tử đã cười rộ lên:
- Đường Kiếp, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi cho là ta ngu muội, cứ tin tưởng thiên đạo mà không biết tự xét lại, đúng không?

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải, ta nhận thiên ý chỉ là bởi vì ngươi đã thành ma!

Đường Kiếp ngẩn người, cái này sao lại có quan hệ tới ma chứ?

Thiên Cơ Tử đã chỉ vào đám yêu vật lớn tiếng nói:
- Ngươi cho ma là cái gì? Bộ dạng xấu xí chính là ma sao? Vậy bọn chúng thì sao? Một đám ngay cả người cũng không phải, có tính là ma không?

Đương nhiên không tính. Yêu là yêu, ma là ma, hoàn toàn không thể đánh đồng.

- Hay là có một ít bí thuật tà ác thì được coi là ma? Như vậy hắn thì sao? Hắn có được tính là ma không?
Thiên Cơ Tử lại chỉ về phía Dạ Kiêu.

Cũng không phải.

Bản chất của phương pháp luyện quỷ tà ác, nhưng cũng không phải ma.

Mọi người có chút minh bạch.

Thiên Cơ Tử đã lớn tiếng nói:
- Cái gọi là ma chính là đi ngược với đại đạo! Tinh La Đại Thiên Giới là chính giới, Hồng Mông Giới là phản giới, nghịch giới chính là ma! Ngưng tụ thần niệm, thành tu thần, kẻ thua tu ma, nghịch thân chính là ma! Cái gọi là ma, không liên quan tới đáng ghê tởm, không quan hệ với xuất thân, không quan hệ với phương pháp tu luyện mà chỉ liên quan tới đại đạo, như ý người là thần, nghịch người là ma.

- Mà ngươi!

Thiên Cơ Tử chỉ về phía Đường Kiếp:
- Ngươi chặt đứt giằng co vận mệnh, rời bỏ đại đạo, nghịch người thành ma.

- Ngươi đã thành ma, cần phải giết!

Những lời nói này khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Ngay cả Đường Kiếp cũng ngây người.

Ta đã thành ma sao?

Con mẹ nó chứ, không phải chỉ chọn ra lựa chọn của bản thân trên con đường vận mệnh thôi sao? Sao lại thành ma rồi?

Đường Kiếp suy nghĩ trăm lần vẫn không giải đáp được, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời chất vấn của Thiên Cơ Tử như thế nào.

Hiện trường là một mảnh yên tĩnh như chết.

Tất cả mọi người không nói lời nào, cũng chỉ lẳng lặng nhìn Đường Kiếp.

Đúng lúc này, một trận tiếng cười phóng đãng chợt vang lên:

- Ha ha, một kẻ nói bậy nói bạ, diễn đạt không lưu loát, đúng là đồ bỏ đi!

- Kẻ nào?
Mọi người đồng thời nhìn về bốn phía, chỉ có điều tiếng cười kia bữa bãi, vang lên ở bốn phương tám hướng, lại không biết là đến từ nơi nào.

Chỉ có Đường Kiếp nghe ra, đây chính là thanh âm nữ tử vang lên trong đầu mình lúc trước.

Chính là ma đầu kia!

Quả nhiên ma đầu kia đã nói:
- Cái gì mà ngược đại đạo được gọi là ma, tự cho mình là chính đạo, liền xem tất cả cửa khác coi là tà đạo, thậm chí còn coi là ma, quả thật vớ vẩn, buồn cười! Đại đạo vô cương, tất cả đều như nhau, ai quy định đại đạo ngươi đi là chính đạo duy nhất?

Một phen lời nói giác ngộ, khiến Đường Kiếp cũng cảnh tỉnh lại, cười dài nói:
- Đúng vậy, mọi người đường ai nấy đi, dựa vào cái gì ngươi là chính đạo mà người khác là ma đạo? Theo ta thấy, loại này hoặc là loại kia, không phải bạn tức là địch, theo ta thấy, được gọi là ma đạo chính là có việc làm ma đạo, tà đạo, ác đạo! Là người vừa không có lòng bao dung, không có lòng từ bi, kỳ thật chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, tên giả thiên đạo đi làm việc ác ma, mơ ước trở thành độc tôn duy nhất!

Thiên Cơ Tử nghe xong liền giận dữ:
- Một kẻ nói bậy nói bạ! Thế giới Đại Thiên, thiên đạo tối cao, tất nhiên là con đường chính xác duy nhất. Ta làm việc theo thiên đạo, thuận theo thiên ý, làm được chính là chính đạo vô thượng! Ngươi dám luôn mồm phủ nhận thiên đạo, nghịch thiên mà đi, ngươi không là ma thì ai là ma?

Hắn nói xong hai khóe mắt trừng lớn, tức sùi bọt mép, đấm ngực dậm chân, vô cùng phẫn hận, liền giống như ma đầu kia và Đường Kiếp vũ nhục tồn tại thần thánh nhất trong suy nghĩ của hắn, Đường Kiếp nhìn thấy, trong lòng liền nổi lên một tia cảm giác quen thuộc mông lung.

Cảm giác quen thuộc này chưa bị đánh tan, ma đầu kia đã cười ha hả nói:
- Cái gì mà Thiên Cơ thượng nhân chứ, chỉ thường thôi. Trong thiên hạ có mười hai đại đạo, vo số tiểu đạo, vẫn chưa có Thiên Đạo tồn tại!

Một viên đá kích lên ngàn lớp sóng!

Không có Thiên Đạo sao?

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, cùng nhau nhìn về phía Hỗn Độn Tháp bên kia.

Thiên Cơ thượng nhân cũng tức giận tới toàn thân run run, dậm chân hô:
- Khinh nhờn thiên đạo, tội đáng chết vạn lần!

Chợt nghe giọng nữ hoa mỹ đã cao giọng nói:
- Bọn chuột nhắt vô tri, ngông nghị tối cao bất quá là kẻ kém cỏi, muốn tìm chủ tử để mình sung bái. Thông qua cúng bái đáng tối cao không tồn tại làm cho mình đạt được cảm giác an toàn mờ mịt cùng với chờ mong không làm mà hưởng, nói trắng ra chỉ là một đám người ngu si vọng tưởng mà thôi.