Cuộc chiến bởi vì thế mà xuất hiện cục diện giằng co.

Chỉ có điều đại đa số mọi người đều tức giận trừng mắt nhìn Đường Kiếp, mà Đường Kiếp lại đứng giữa người cùng yêu, lạnh mắt nhìn Phong Vô Tướng, giống như tiếc nuối vì không thể giết chết hắn.

Thân Đồ Nguyên đã kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi làm gì thế.

Băng Phượng cũng run giọng nói:
- Vì sao? Vì sao ngươi muốn làm như vậy?

Tất cả tu giả đều nhìn chằm chằm Đường Kiếp, mà ngay cả đám yêu vật cũng không hiểu rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Chỉ có Cực Quang cười ha hả, giống như đã sớm biết chuyện.

Đối mặt với chất vấn của Thân Đồ Nguyên và Bắng Hoàng, Đường Kiếp chỉ thản nhiên nói:
- Ta đây cũng muốn hỏi một chút. Quốc sư đại nhân, xin hỏi Đường Kiếp rốt cục đã làm sai chuyện gì khiến ngươi muốn giết ta?

Lời vừa ra, mọi người đều ngạc nhiên.

Không phải Đường Kiếp đánh lén Phong Vô Tướng sao?

Sao nghe khẩu khí của Đường Kiếp lại giống như Phong Vô Tướng ám hại Đường Kiếp?

Vẫn là Bắng Hoàng thong minh sắc sảo, một khắc này trong đầu nàng hiện lên tình cảnh Đường Kiếp bị thiếu niên Cực Quang dùng xiềng xích ngũ sắc khống chế, đột nhiên hiểu được, khẽ kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi nói là lúc trước quốc sư cố ý nhường để cho Cực Quang có cơ hội giết ngươi sao?

Lời này vừa ra, mọi người đều xôn xao, cùng nhau nhìn về phía Phong Vô Tướng.

Nếu nói như vậy, thật sự không thể trách Đường Kiếp.

Mọi người hận nhất vĩnh viễn là ăn cây táo rào cây sung, bán đứng người của chính mình, sau đó mới tới địch nhân.

Phong Vô Tướng lại chỉ trầm mặt, chụp móc cài trước ngực, hung hăng nhìn chằm chằm con mắt ở mi tâm của Đường Kiếp, một lát sau mới nói:
- Động Sát Thiên Mục?

- Mới nhập đạo.
Đường Kiếp trả lời.

Mọi người lại hít vào một ngụm lãnh khí.

Nhập đạo Động Sát?

Đây là yêu nghiệt gì vậy?

Hèn gì hắn có thể tìm ra chỗ yếu nhược của lũ yêu, một kích bị mất mạng.

Thân Đồ Nguyên vốn muốn hỏi lời nói lúc trước của Đường Kiếp có đúng hay không, thời khắc này lại hiểu ra:
- Ngươi có Động Sát, cho nên nhìn thấy quốc sư chưa dốc hết toàn lực sao?

Đường Kiếp khẽ gật đầu.

Động Sát của hắn vốn không phải dùng để xem Phong Vô Tướng, nhưng dưới Thiên Nhãn, không chỗ nào không che giấu, lúc nhìn chỗ yếu ại của lũ yêu lại phát hiện hóa ra Phong Vô Tướng căn bản chưa dốc hết toàn lực đi đối phó Cực Quang, vì thế Cực Quang mới có lực lượng đi đối phó chính mình.

Phải biết rằng nếu thuần túy dùng lực lượng đánh nhau, Tử Phủ sơ cấp cũng không có khả năng đả thương được mình, nói cách khác, khi đó Cực Quang kỳ thật đã tập trung số lượng lớn lực lượng trong hai thân thể tới đối phó với mình. Sở dĩ như vậy cũng là bởi vì Phong Vô Tướng nhường hắn.

Nhìn thấy loại tình huống này, Đường Kiếp làm sao có thể không vừa sợ vừa giận, tuy nhiên hắn cũng là hạng người âm trầm, cũng không phát tác, trước hết giết một đám Yêu Tộc, cùng lúc làm suy yếu thực lực Yêu Tộc lại tiếp tục thu mua lòng của nhân loại, về phương diện khác thì lại có liên hệ tới thời cơ và Cực Quang.

Cực Quang dù chưa nhìn ra Phong Vô Tướng giấu diếm thực lực, nhưng dù sao cũng là đối thủ cũ, vốn kỳ quái vì sao Phong Vô Tướng lại rat ay yếu đi rất nhiều, sau khi được Đường Kiếp nhắc nhở liền tỉnh ngộ. Tuy rằng hắn cũng không rõ Phong Vô Tướng vì sao phải làm như vậy, nhưng Đường Kiếp liên thủ với mình đánh lén Phong Vô Tướng, hắn lại vô cùng thích thú.

Đương nhiên, cũng may người này dám tin Đường Kiếp, người bình thường thật sự không thể tin được Đường Kiếp lại liên kết với đối thủ.

Kết quả chính là hai người hợp lực đánh khiến Phong Vô Tướng bị thương nặng.

Nếu không có Thiên Cơ lão nhân liều mình tới cứu, cái mạng nhỏ cũng có thể trực tiếp đi toi.

Tuy rằng Đường Kiếp đã nói rõ, nhưng đại bộ phận tu giả vẫn không muốn tin tưởng.

Tây Môn Trường Phong trực tiếp lắc đầu nói:
- Không thể nào, điều đó không thể nào! Đường Kiếp, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi, quốc sư tuyệt đối sẽ không hại ngươi!

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Sự thật chính là như thế, tuy rằng ta cũng không biết vì sao Phong Vô Tướng lại không muốn ta sống. Lỳ thật lúc trước ta bị Cực Quang đánh trọng thương, còn cảm thấy kỳ quái vì sao các ngươi chậm chạp không tới. Hiện tại xem ra, quả nhiên tất cả cũng không phải không có lý do.

- Điều đó không có khả năng!
Đám tu giả cùng nhau kêu to.

Đường Kiếp khẽ nâng cằm, chỉ về phía Phong Vô Tướng nói:
- Có phải sự thật hay không, hỏi hắn chẳng phải sẽ biết sao.

Đám tu giả đều nhìn về phía Phong Vô Tướng, bọn họ đang mong đợi có thể thấy Phong Vô Tướng phủ nhận.

Nhưng sự thật lại làm cho bọn họ thất vọng.

Phong Vô Tướng chỉ trầm mặc, không nói được lời nào nhìn Đường Kiếp, nửa ngày sau mới nói:
- Đường Kiếp, sớm nghe qua đại danh của ngươi, quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Ta bất quá chỉ thoáng triển khai chút thủ đoạn, đã bị ngươi nhìn ra, khâm phục, khâm phục!

Đám tu giả như rơi vào hầm băng.

Băng Hoàng không thể tin lắc đầu:
- Vì sao thế Quốc sư? Vì sao ngươi muốn giết Đường Kiếp? Là Đường Kiếp giết Ngân Nhãn, giết Lôi Đao, giết Hắc Thủy, là hắn bảo chúng ta đến, nắm chắc cơ hội này tiêu diệt Yêu Tộc. Là hắn cho Nhân Tộc cơ hội, vì sao ngươi muốn giết hắn? Ngươi thậm chí còn không biết hắn!

Phong Vô Tướng lại không nói lời nào, chỉ trầm mặc.

Lúc này, Thiên Cơ Tử đột nhiên lên tiếng:
- Không phải hắn muốn giết Đường Kiếp, quốc sư chỉ là bị người khác nhờ vả thôi.

- Cái gì?
Mọi người lại cùng nhau nhìn Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử thở dài, trên khuôn mặt già nua đã tràn đầy u sầu:
- Đường Kiếp, ta đúng là vẫn còn xem thường ngươi, vốn tưởng rằng ngươi chỉ có thành tựu trên vận mệnh đạo, không nghĩ tới ngươi lại có Động Sát Thiên Ý, không ngờ ở Trí Tuệ, Âm Dương cũng đã nhập đạo, vận mệnh của người là con trai của trời, dù chưa nhập Tử Phủ đã có thể sánh bằng thực lực của Tử Phủ. Trong thiên hạ, ngươi là người thứ nhất đạt tới bước này. Thành tựu như thế, thế gian có hạn, làm sao biết được tạo hóa lại trêu ngươi, lại làm cho thiên tài như thế ở phía mặt đối lập với chúng ta, thật sự là rất đáng buồn!

Những lời nói này khiến tất cả đều ồ lên.

- Cái gì? Đường Kiếp nhập vào ba đạo rồi sao?

- Gần bằng Tử Phủ? Điều này sao có thể? Thiên hạ chưa từng nghe nói có ngươi có thể đạt được như thế!

- Lời này của Thiên Cơ thương nhân là có ý gì, chẳng lẽ là hắn muốn quốc sư giết Đường Kiếp? Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy?

Trong lúc nhất thời ồn ào tranh cãi ầm ĩ, mọi người đều phân vân.

Ngay cả Cực Quang thiết huyết cũng kinh ngạc nhìn Đường Kiếp rồi lại nhìn Thiên Cơ Tử, những lời nói vừa rồi của Thiên Cơ Tử thật sự quá mức rợn người, cũng khó trách bọn hắn không thể tin được.

Nhưng bọn họ không biết điều càng khiến bọn họ sợ hãi còn ở phía sau.

Ánh mắt của Đường Kiếp khẽ nheo lại, nhìn về phía Thiên Cơ tử:
- Đánh tiếc là ngươi lại giở trò quỷ. Thượng nhân, tuy ta và người là lần đầu gặp nhau, nhưng vận mệnh lại khác nhau, cái này thật không biết nói sao. Đường Kiếp tự hỏi không có đắc tội Thượng nhân, không biết vì sao Thượng nhân phải nổi sát tâm với ta.