Đường Kiếp vừa dứt lời, một trận tiếng cười sang sảng liền truyền tới từ phương xa.
Ánh mắt Cực Quang co rụt lại, tâm tình chợt căng thăng, cũng vì tiếng cười kia khiến hắn rất quen thuộc.
Theo tiếng cười kia, chỉ thấy phía tây có một nam tử bay ra, người này tướng mạo trịnh trong, thân hình cao lớn, dẫm lên một thanh cự kiếm to nhanh chóng bay tới, người chưa đến mà đã có một cố gió kiếm sắc bén đập vào mặt.
Sắc mặt Thiết Huyết trầm xuống:
- Liễu Tông Xương!
Người tới chính là tông chủ Thiên Kiếm tông, Liễu Tông Xương, là một trong ba Tử Phủ của nhân loại.
Theo nam tử đạp kiếm mà đi, lại có một lão già xuất hiện phía đông, ngồi trên một lão rùa. Lão rùa kia sử dụng bốn chân bò trong không trung, bộ dáng nhìn thì chậm nhưng lại rất nhanh, lão già kia lại tiên phong đạo cốt, trong lòng ngực còn đang cầm một bộ tính trù, đang vuốt râu mỉm cười.
Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Thiên Cơ Tử.
Chính là người lúc trước tán gẫu với hắn về vòng vận mệnh, Thiên Cơ Tử.
Cuối cùng trên không trung phía nam, trong hư không lại bước ra một nho sinh trung niên, tướng mạo thanh nhã, cầm trong tay một đạo thủ, đỉnh đầu đội mũ quan, đạp trên không như giẫm trên đất bằng, cứ như vậy thản nhiên đi tới, phảng phất như đang dạo chơi, thần thái nhàn nhã.
Nhìn người nọ, Cực Quang không kiềm nén được hừ nói:
- Phong Vô Tướng!
Ngươi này chính là quốc sư của Phượng Sơn quốc, Phong Vô Tướng!
Ba Tử Phủ của nhân loại lại cùng hiện thân vào lúc này, nương theo sự xuất hiện của bọn họ còn có vài chúc tu giả nhân loại, đám người Thân Đồ Nguyên, Dạ Kiêu, Tây Môn Trường Phong và Băng Hoàng cũng ở trong đó. Nhìn thấy Đường Kiếp, đám người Thân Đồ Nguyên đã cùng nhau phất tay ra hiệu với Đường Kiếp. Trăm năm không thấy, cư nhiên thực lực của bọn họ lại tinh tiến không ít.
Thời khắc này Phong Vô Tướng vừa xuất hiện đã nói với Yêu Hoàng Cực Quang:
- Cực Quang lão hữu, đã lâu không gặp!
Lời này lại là nói với thiếu niên mi thanh mục tú phía sau Yêu Hoàng Cực Quang.
Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Đường Kiếp cũng thất thần, nhìn về phía thiếu niên sau Cực Quang.
Chỉ thấy thiếu niên kia đã cười ha hả.
Thanh âm kia đúng là thanh âm của Cực Quang.
Thiếu niên đã nói:
- Phong Vô Tướng, lão quỷ này, sao không đợi ở Phượng Sơn núi cho tốt mà lại chạy tới đây tìm chết sao? Hay là cảm thấy bị một nhóc con chưa ráo máu đầu can thiệp liền cảm thấy các ngươi có cơ hội có thể ngóc đầu trở lại, thế cho nên ngay cả lời thề thiên đạo cũng không để ý?
Phong Vô Tướng mỉm cười nói:
- Phong Vô Tướng ta tất nhiên không dám vi phạm lời thề thiên đạo. Tuy nhiên nơi đây không phải chiến trường, mọi người tranh giành cũng không phải là núi sông quốc thổ mà là di bảo thượng cổ. Vì lợi ích cá nhân mà đấu, không coi là trái với lời thề thiên đạo.
Trong mắt Cực Quang Yêu Hoàng đã xoay vòng nói:
- Vậy nếu ta nhường thi thể Thanh Long cho các ngươi thì như thế nào?
Phong Vô Tướng kinh ngạc, giống như không nghĩ tới đối phương sẽ nói như thế.
Tông chủ Thiên Kiếm tông Liễu Tông Xương đã nói:
- Thi thể Thanh Long chắc chắn sẽ thuộc về bọn ta, Cực Quang bệ hạ sợ rằng cũng chỉ có thể mơ ước mà thôi!
Thiếu niên kia nghe xong liền cười ha hả nói:
- Được được, các vị đều nghĩ vậy sao? Vậy thì còn chờ gì nữa, tiến lên đánh một trận thôi!
Tiến lên đánh một trận!
Tiếng quát uy phong lẫm liệt của Cực Quang Yêu Hoàng truyền tới, chấn động khiến thiên địa cũng theo đó mà run rẩy.
Ngay sau đó lão niên Cực Quang đã chỉ ra phía trước nói:
- Thiên Vũ Vệ đâu!
- Đây!
Tất cả yêu vệ cùng hét lớn một tiếng.
- Giết chết bọn họ cho bổn hoàng!
- Đánh!
Theo một tiếng quát mắng, đất bằng phẳng nổi lên từng làn sóng lớn ngập trời.
Tất cả yêu vệ tụ thành một trận ngàn người, chỉ về phía không trung, hơn chí trăm trường mâu cùng nhau dựng thẳng lên, hóa thành một tòa núi mâu, dưới sự chỉ huy của hai mươi tám chiến tướng tinh tú, núi mâu to lớn không gì sánh được đã phóng về phía trước.
Một kích tập hợp lực lượng ngàn tên yêu vật Hóa Hình sơ kỳ, cho dù là cường nhân Tử Phủ cũng không dám coi thường.
Một khắc này Phong Vô Tướng vỗ nhẹ đạo thư, một cơn gió màu xanh lá từ trên người hắn cuốn ra, phong vân nổi lên, nhưng trong khoảnh khắc lại hóa thành một đám sương mù hướng về phía núi mâu.
Cùng lúc đó, Thiên Cơ Tử cũng ném một cây tính trù.
Trù này xoay tròn lớn hơn trên không trung, thả ra kim quang vạn trượng, cùng với một đường biển trời của Phong Vô Tướng hợp lực ngăn cản một kích ngàn người này. Cùng lúc đó, Liễu Tông Xương quát lớn một tiếng, đại kiếm dưới chân bay lên, phóng đại trên không trung, nhìn giống như ngọn núi nhỏ chém xuống.
- Ngự!
Tất cả yêu vệ cùng quát một tiếng, tay trái đồng thời giơ cao một mặt kính kim quang cao.
Gần ngàn tiểu kính cùng thả ra quang hoa, dâng lên một màn hào quang thật lớn trên đỉnh đầu.
Uy lực của thiên kiếm của màn hào quang đụng vào nhau, giống như thiên địa động đây sinh ra một làn sóng xung kích cường đại tản ra hai bên, chống đỡ tới khi đến trước người Phong Vô Tướng và Cực Quang liền tự động biến mất.
Một kiếm đến từ tông chủ Thiên Kiếm tông này, cuối cùng lại không thể làm bị thương một tên yêu vệ.
Yêu Hoàng Cực Quang huấn luyện Thiên Vũ vệ, từ lúc mới bắt đầu chính là lấy việc có thể giết chết Tử Phủ làm tiêu chuẩn. Tụ tập lực của ngàn người, tiến thoái một thể, công thủ hợp nhất, mượn sự trợ giúp của trận pháp, mặc dù là ngàn người nhưng hồn lại như một thể, đối với một Tử Phủ có thể giết, hai Tử Phủ có thể chiến, cho dù là ba Tử Phủ, chống đỡ một lát cũng không có vấn đề.
Đây đúng là chỗ cường đại của Thiên Vũ vệ, cũng là chỗ khủng bố của Cực Quang Yêu Hoàng.
Thời khắc này mắt thấy Thiên Vũ vệ đỡ được một kiến kia, Cực Quang đã dài thanh nói:
- Toàn lực đánh chết Liễu Tông Xương, Phong Vô Tướng giao cho ta, về phần Thiên Cơ Tử, Thiết Huyết, ta giao hắn cho ngươi.
Thiết Huyết Yêu Hoàng cười dữ tợn:
- Rất sẵn lòng!
Tuy rằng hắn hận Cực Quang, nhưng cũng không phải bằng hữu với nhân loại.
Hiện giờ nhân loại đã giết tới tận cửa, cũng chỉ có thể tạm thời buông tha thù hận mà liên kết với Cực Quang.
Thiết Huyết đao mang theo ý chí vô hạn hướng về phía Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử thượng nhân lại huy động trù đồng, mang theo kim quang chắn lại Thiết Huyết đao.
Cùng lúc đó lão niên Cực Quang đánh tới phía Phong Vô Tướng, thần quang ngũ sắc tuôn hướng Phong Vô Tướng, mang theo một mảnh sắc thái rực rỡ. Phong Vô Tướng lại khẽ phất ống tay áo, gió mát nhè nhẹ từ trong tay áo hắn trào ra, không ngờ lại chặn được thần quang ngũ sắc.
Những tu giả khác lại chiến đấu với yêu tướng yêu vương.
Phong Bá gầm thét vọt tới hướng Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, đền mạng cho chủ nhân của ta!
Sau đó liền hóa thành một con Sư tử lông vàng to lớn cắn về phía Đường Kiếp.
Đi theo sau hắn còn có một đám yêu vương yêu tướng thủ hạ của Lôi Đao.
Nhìn đám yêu tướng đó xông lên, Đường Kiếp hừ nói:
- Muốn chết!
Hắn đang muốn ra tay đuổi giết Phong Bá thì không ngờ thiếu niên Cực Quang phía xa xa đột nhiên nhìn về hướng Đường Kiếp bên này.