Ầm!
Bản thể, nguyên hình và nhị Hổ đã cùng nhau ngã bay ra ngoài, trong đó bản thể thảm nhất, hắn mặc dù thân thể mạnh nhất, nhưng chịu lực công kích cũng mạnh nhất, bị Súc thế ngũ sắc của Cực Quang Yêu Hoàng đánh trúng, cả người bị xuyên thủng không nói, yêu lực khổng lồ theo miệng vết thương tấn công toàn thân, khiến cho hắn không thể khống chế nổi thân hình, từ không trung ngã mạnh xuống, bụi mù tung lên đầy trời, nhất thời không đứng dậy được.
- Phụt!
Đường Kiếp phun ra một ngụm máu lớn xen lẫn nội tạng, nhìn về phía Cực Quang:
- Hoá ra ngươi đã sớm biết rằng chúng ta là giả?
Lúc này Thiết Huyết Yêu Hoàng dĩ nhiên thu đao, không còn chút bộ dạng muốn huyết chiến với Cực Quang.
Có lẽ đây chính là một cái bẫy mà hai đại Yêu Hoàng bày ra chờ Đường Kiếp.
Cực Quang Yêu Hoàng thản nhiên thu tay lại, mị hoặc trả lời:
- Không tính là đã biết từ lâu, bất quá là có hoài nghi mà thôi. Lúc trước Lôi Đao xuất hiện, ta liền thấy kỳ quái vì sao hơi thở của gã lại mỏng manh như vậy. Đừng nói với ta là do bị thương, người khác không phân biệt được, nhưng bổn hoàng còn có thể phân không rõ sao? Kia rõ ràng chính là ngươi tu vi không đủ, không đạt được trình tự như Lôi Đao. Đường Kiếp, ngươi thật to gan, thậm chí ngay cả Yêu Hoàng cũng dám giả mạo!
- Ai yo!!!, ngay cả tên ta cũng biết rồi.
Đường Kiếp ho ra máu cười nói:
- Cái này thì làm sao mà đoán được vậy?
- Cái đó thì phải cảm tạ lão bộc của ngươi rồi.
Cực Quang đã cười ha hả nói.
Đường Kiếp ngẩn người, nhìn về phía Phong bá.
Chỉ thấy Phong bá đang dùng ánh mắt cừu hận nhìn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, không ngờ tới phải không, lúc ngươi giết Hắc Thủy, ta đã chứng kiến toàn bộ. Ta và ngươi đều là Hóa Hồn, ta bám theo ngươi, ngươi cũng khó có thể phát hiện được rồi.
Đường Kiếp nghe được ngạc nhiên.
Phong bá nói không sai, đều là Hóa Hồn, chỉ cần Phong bá đủ cẩn thận, hơn nữa Đường Kiếp ở vào trạng thái chiến đấu kịch liệt, nếu muốn phát hiện Phong bá đích xác rất khó. Đây là tu vi mang đến tổn thương, dù nghĩ biện pháp thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Thời khắc này Đường Kiếp cũng chỉ có thể cười khổ:
- Xem ra do trước đó ta vẫn không ra tay khiến cho ngươi hoài nghi rồi.
Phong bá thản nhiên nói:
- Tính tình Lôi Đao, có thể dùng nắm tay giải quyết vấn đề, chứ không dùng đầu óc.
Đường Kiếp thở dài.
Quả nhiên vẫn là do tính cách khác nhau mà dẫn tới vấn đề.
Trước kia hắn lấy chữa thương làm nguyên nhân, phân thân nhiều năm bế quan không ra, ít tiếp xúc với người bên ngoài, mà ngay cả Phong bá thì hắn cũng tiếp xúc không nhiều lắm, bởi vậy không có cơ hội phát hiện vấn đề của hắn.
Lần này thời gian tiếp xúc chỉ dài một chút, liền xảy ra vấn đề, ông ta mới theo dõi Đường Kiếp.
Phong bá đã nói:
- Hai Đường Kiếp, một phân thân, một bản thể, bố trí mai phục, tiền hậu giáp kích, quả nhiên thủ đoạn không tồi, không hổ là tên nhân loại đê tiện! Nói vậy Lôi Đao bệ hạ nhà ta cũng bị ngươi dùng trò này ám hại phải không?
- Còn có trượng phu của ta, Ngân Nhãn!
Lam linh cũng đứng ra nói:
- Thảo nào kẻ phụ ơn kia lại đối xử với ta như thế, tình cảm sớm đã thay đổi là do người khác giả mạo, trách không được không dám ở gần ta.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Không dám? Là lão tử ta chướng mắt ngươi thôi, lúc trước cầu xin hoan lạc không phải là lão tử! Sớm biết kẻ oán phụ ngươi khát khao như vậy, có lẽ thực nên cùng ngươi trên giường mưa gió một phen, chứ hiện tại ngươi chưa thỏa mãn dục vọng, về nhà tìm nam nhân khoái hoạt, cũng không biết đã cho tên Ngân Nhãn chết dẫm kia đội bao nhiêu là nón xanh.
Mấy lời này cũng thực là ác độc, khiến Lam Linh tức giận run rẩy cả người.
Vừa nghĩ tới bản thân trước kia bao nhiêu lần hướng Đường Kiếp ám chỉ xuân ý, cầu hoan giường chiếu, quả nhiên là xấu hổ vô cùng, tên Đường Kiếp đáng giận này còn vạch trần ra, khiến nàng ta lập tức tức giận đến mặt phấn mang sát ý:
- Đường Kiếp ngươi muốn chết!
Nhấc tay chính là một đạo thần quang ngũ sắc lao tới.
Thần quang đụng lên trên người của Đường Kiếp, một cỗ lực lượng khổng lồ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp, đông đụng tây đột, khiến cho Đường Kiếp liên tục hộc máu, cả người đều vặn vẹo biến hình.
Cuối cùng là Cực Quang ngăn cản nữ nhi tiến thêm một bước:
- Có thể giết chết ba vị Yêu Hoàng, Đường Kiếp, ngươi coi như là một nhân tài. Niệm tình ngươi có chút bản lĩnh, bổn hoàng muốn cho ngươi một cơ hội.
Đường Kiếp hừ nói:
- Ngươi không phải là muốn ta đầu hàng ngươi, sau này làm trâu làm ngựa cho ngươi chứ? Đúng rồi, vì lý do an toàn, cũng thuận tiện hạ trên người của ta chút cấm chết.
Cực Quang cười đến rất thích ý:
- Ngươi quả là người thông minh, quả nhiên một chút liền nhìn thấu, đây cũng là lý do vì sao bổn hoàng lại mai phục... Giết ngươi đơn giản, bắt sống ngươi mới khó.
Nghe thấy như thế, Đường Kiếp thở dài nói:
- Quả nhiên lời người xưa cấm có sai. Thường ở bờ sông làm gì có giày không ẩm, quanh năm đánh nhạn cũng sẽ bị nhạn mổ vào mắt, ta tính kế nhiều người, bị người phản kích tính kế một lần, cũng là chuyện bình thường. Như vậy bị ma vật lừa gạt, cũng là do ngươi cố ý lâm vào hả?
Nếu Thiết Huyết và Cực Quang dừng tay đình chiến, không cần phải nói bọn họ cũng đã thoát khỏi ma niệm xâm nhập, lúc trước chỉ là cố ý ngụy trang, nếu không có hỗn độn tháp ở phía trước, bọn họ bất kể như thế nào cũng không thể liên kết.
Cực Quang khẽ mỉm cười:
- Mưu mẹo nham hiểm, cũng đòi lừa được bổn hoàng? Bổn hoàng tất nhiên là tương kế tựu kế rồi.
Đường Kiếp lập tức nói:
- Chỉ có điều mục tiêu tương kế tựu kế ngay từ đầu cũng không phải ta?
Nghe nói như thế, sắc mặt Thiết Huyết Yêu Hoàng biến hóa, ánh mắt nhìn Cực Quang mang theo ý không lành.
Cực Quang đầu tiên là ngây cả người, sau đó lập tức cười to nói:
- Tiểu tử được lắm, quả nhiên không tồi. Đúng vậy, hỗn độn tháp mặc dù là giả, nhưng thể xác của Thanh Long lại là sự thật, ngũ hành tuyệt địa cũng là sự thật. Còn nữa Hồng Mông thông đạo nếu là lợi dụng tốt, giá trị cũng không nhỏ. Nếu luôn phải tranh giành, vậy không bằng giả bộ bị khống chế, trước hết giết vài tên rồi nói sau. Chỉ có điều không ngờ tới ta còn chưa ra sát chiêu, ngươi lại giúp ta loại trừ Hắc Thủy, vả lại ngay cả Ngân Nhãn và Lôi Đao cũng đã chết rồi.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Ngươi vốn là tính toán mượn cơ hội sẽ diệt trừ một hai vị Yêu Hoàng, xác lập địa vị thống trị của chính mình, sau cũng có thể thoái thác là do chịu ảnh hưởng của ma niệm. Kết quả lại phát hiện năm Yêu Hoàng trong chốc lát đã chết đến hai rồi, cho nên liền bỏ ý định giết chết Thiết Huyết. Ha hả, Thiết Huyết bệ hạ, ngươi cũng thật nên cám ơn ta, là ta cứu mạng của ngươi đó.
Sắc mặt Thiết Huyết Yêu Hoàng càng lúc càng trở nên khó nhìn.
Không giống với Cực Quang, gã ngay từ đầu đến cuối đích thật là đã bị ma niệm ảnh hưởng gây ra nội đấu, vốn tưởng rằng Cực Quang cũng là như thế, không ngờ tới sự tình lại như vậy, trong lòng nhất thời tràn đầy lửa giận.
Cực Quang chỉ là thản nhiên nói:
- Chỉ còn hai Yêu Hoàng, chúng ta đã thua nhân loại một nửa, vì kế hoạch hôm nay, thích hợp liên hợp mà không thích hợp phân liệt, Thiết Huyết, phải biết nhìn nhận đại thể.
Thiết Huyết hung hăng trừng mắt nhìn Cực Quang:
- Nhìn đại thể? Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói mấy lời này? Ngươi không sợ trong tranh đấu, phù chú bị bóc xuống, làm cho thông đạo mở ra, ma tộc xâm lấn sao?
Cực Quang mỉm cười nói:
- Không sợ, không sợ. Phù chú mà thôi, chỉ cần không bị bóc xuống, tất nhiên có thể đặt lại chỗ cũ.
Nói xong nhẹ nhàng ấn một chưởng ấn vào lá bùa.
Lá bùa bị một chưởng của ông ta đụng vào, lại lần nữa trở về chỗ cũ, trong thông đạo khói tím nháy mắt biến mất.
Cực Quang vuốt râu mỉm cười, có vẻ có chút tự đắc.
Chỉ có điều ngay sau đó, một trận gió thổi tới, một góc lá bùa lúc trước bị nhấc lên lại lật ngược bay ra, lượng lớn khói tím một lần nữa tuôn r, cảnh tượng này khiến Cực Quang cũng ngẩn ngơ.
Lập tức lại là một chưởng nhấn tới, muốn ấn lên lá bùa.
Chỉ có điều lá bùa giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, vừa mới bị chạm vào laoaoj tức bay lên.
Cực Quang liên tiếp ra tay mấy lần, lại phát hiện mình căn bản không thể chạm tới lá bùa kia được, mặt mày lập tức trở nên đỏ gay.
Đường Kiếp thấy vậy liền bật cười ha hả:
- Cực Quang, ngươi thực sự nghĩ rằng bùa chú thượng cổ Đại Năng lưu lại, là thứ mà ngươi nói phục hồi như cũ là có thể phục hồi như cũ hay sao? Hừ, kiếp nạn Thanh Vân, nhất định vì ngươi mà xảy ra!
Không có cách nào phục hồi lại lá bùa, Hồng Mông thông đạo nhất định đã mở ra một góc. Ma vật bởi vậy có thể liên tục không ngừng tiến vào, tuy rằng những thế lực ma đầu hùng mạnh không thể đi qua, nhưng cũng nhất định sẽ mang đến vô số tại họa cho Thanh Vân Giới. Mà hết thảy mọi chuyện này, đều là vì Cực Quang suy nghĩ cho bản thân nên mới gây ra.
Lúc này đây sắc mặt Cực Quang đã thay đổi mấy lần, hừ một tiếng:
- Thì sao? Đại kiếp Hồng Mông ba ngàn năm một lần, đều xâm lấn nhiều lần như vậy rồi, cũng chưa thấy như thế nào cả, chỉ là một thông đạo nho nhỏ, ta cần gì phải để ý?
Trong đầu vẫn còn có ý nghĩa, đợt lão tử có được bảo bối, phá tan cảnh giới, bản thân có thể tiêu dao thiên ngoại, dạo chơi vạn giới. Một Thanh Vân Giới nho nhỏ đã là cái gì? Nơi đây không lưu gia, còn đầy chỗ khác lưu gia.
Đương nhiên lời này ông ta không nói ra.
Đường Kiếp cũng hừ nói:
- Nếu thật là như vậy, ngươi cảm thấy như vậy còn đáng giá bày ra trận lớn như thế này không, thậm chí không tiếc lấy Thanh Long đến trấn áp nơi đây sao?
- Cái này...
Cực Quang lập tức không nói gì, nói thực ra ông ta cũng không giải thích được vấn đề này.
Đường Kiếp đã nói:
- Ngươi không phải kẻ ngu xuẩn, chỉ có điều lòng tham khiến ngươi không muốn nghĩ tới những điều bất lợi với mình.
Cực Quang giận dữ:
- Chẳng lẽ ngươi biết nguyên nhân là gì?
- Ta không biết.
Đường Kiếp thành thật trả lời:
- Nhưng ta biết rằng, nếu có một việc, dù là Đại Năng ở đây cũng không tiếc giá nào để ngăn cản nó phát sinh đấy, nên ngươi tốt nhất cũng đừng khiến nó phát sinh thì hơn. Nếu không, ta sợ các ngươi sẽ không đảm đương nổi hậu quả đâu.
Nghe xong mấy lời này Cực Quang, Thiết Huyết, Lam Linh đều hít một hơi khí lạnh, cùng nhau nhìn về phía thông đạo kia.
Phía sau thông đạo rốt cuộc là cái gì? Sao nghe ra con đáng sợ hơn cả đại kiếp Hồng Mông Giới ba ngàn năm xâm lấn một lần?
- Không, tuyệt không có khả năng này!
Cực Quang đã lắc đầu kêu lên:
- Không phải như thế, nhất định không phải như thế!
Ông ta liên tục kêu to, trên mặt đã tỏa ra sát ý dày đặc, nhìn nét mặt của Đường Kiếp tràn đầy hận ý, dường như hết thảy mọi chuyện ở đây đều là do Đường Kiếp gây ra vậy.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Ngươi không phải là không tin, chỉ có điều không muốn đối mặt với sự thật mà thôi. Tuy nhiên thoạt nhìn ta đâm chọc đúng chỗ đau của ngươi, có lẽ ngươi hiện tại đã không có tâm tư thu phục ta.
Ánh mắt Cực Quang lạnh như băng nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi cố ý cùng ta nói nhiều như vậy, kéo dài thời gian, chính là muốn điều dưỡng thương thế? Tuy nhiên trúng Ngũ sắc thần quang của bổn hoàn, trừ phi ngươi nhập đạo sinh mạng, có thể bình phục tất cả thương tổn, nếu không dù có bản lĩnh thông thiên cũng vô dụng, ta muốn giết ngươi, cũng chỉ như bóp chết một con kiến!
Đường Kiếp thở dài:
- Bệ hạ nói không sai, ta đích thật là đang muốn kéo dài thời gian. Tuy nhiên, có hai chuyện ta muốn sửa chữa một chút bệ hạ. Thứ nhất, ta tuy rằng chưa tới trình độ nhập đạo sinh mạng, nhưng ít nhất đã đạt tới khả năng ngộ đạo. Tuy rằng loại trình độ này còn chưa đủ để mà đối kháng với Ngũ sắc thần quang, nhưng trùng hợp ta lại là kẻ Luyện Thể đấy, năng lực khôi phục vốn là so với người tu bình thường mạnh hơn gấp trăm lần. Hai thứ cộn lại, miễn cưỡng cũng có thể dùng được.
Trong lúc nói chuyện, hai tay Đường Kiếp đã mở ra, chỉ thấy thương thế lúc trước Cực Quang gây ra không ngờ đã khỏi tới bảy tám phần.
Ánh mắt Cực Quang đột nhiên ngưng tụ, đang định ra tay, Đường Kiếp đã nói:
- Thứ hai, mục đích thực sự khi ta kéo dài thời gian, kỳ thật cũng không phải là vì khôi phục thương thế. Bất kể nói thế nào, ta cũng không nhập Tử Phủ, đối mặt cũng là hai vị phân thần đại yêu, hơn một ngàn biến hóa. Đối mặt với đối thủ hùng mạnh như vậy, bản nhân dù cho có kiêu ngạo, ngông cuồng thế nào, cũng không dám ngông tới mức châu chấu đá xe. Chuyện may mắn, là trước khi tới nơi này, ta còn tìm vài vị bằng hữu tới giúp đỡ. Trong khoảng thời gian giao lưu với bệ hạ, bọn họ cũng nên tới nơi rồi.
Nói xong Đường Kiếp đã quay đầu chỉ vào không trung nói:
- Mấy vị còn không hiện thân, mọi người thực sự muốn thấy ta chết mới cam tâm sao?