Thời khắc Thiên Hà mâu xuất kích, cả bầu trời đều tối đen lại.

Giống như là Long Thương đâm thẳng lên trời, tản ra vô số uy thế vô tận. Trên mặt của Hắc Thủy Yêu Hoàng đã xuất hiện ra tia sát ý:
- Phá cho ta!

Thiên Hà Mâu chỉ tới, Hắc Thương kia như là ánh sáng chân trời, xông thẳng vào chiếc chiến thuyền uy lực kia.

Một kích này lở núi đổ đồi, nhật nguyện thôi chiếu, giống như là cả trời đất chỉ còn lại chiếc mâu này.

Mặt mày Đường Kiếp cũng không khỏi không biến sắc, đem toàn bộ sức lực tập trung lên chiến thuyền.

Ngay sau đó đánh mạnh vào vòng bảo hộ của chiếc thuyền.

Theo đó là một tiếng nổ vang ầm ầm, một mảnh ánh sáng lớn chiếu sáng cả chân trời, giống như ráng mây đầy trên chân trời, lại giống như phía chân trời phủ lên một bức họa nhiều màu sắc vậy.

Trong ánh sáng tràn ngập kia, chiến thuyền đầy uy lực kia đang lắc lư bay ra ngoài.

Cà thân hình chiếc thuyền đã bị cây thương này tạo ra một lỗ hỏng lớn, rơi thằng xuống dưới đất.

- Má nó, mạnh thật!
Đường Kiếp bị chấn động hộc máu nói nhỏ.

Sớm nghe nói Thiên Hà Mâu của Hắc Thủy Hoàng Thiên uy lực rất lớn, tuyệt đối không thua gì Lôi Đao thi triển toàn lực của Lôi Ảnh Toái Không Pháp, bây giờ thấy rồi quả nhiên là danh bất hư truyền. Quan trọng nhất là sau khi Thiên Hà Mâu đánh tan vòng bảo hộ, còn có một lượng lớn dịch đen chảy xuống.

Những dịch đen này đều là kịch độc, rơi xuống thuyền phát ra tiếng tích tích, còn có lượng nhỏ dính trên người của Đường Kiếp, cũng may là trước khi độc tốt kịp xâm nhập vào người thì Đường Kiếp đã nhanh chóng gạt ra.Với thực lực bây giờ của hắn, nếu như nhiễm phải những chất độc này,không chết cũng phải lột da.

Hắc Thủy Yêu Hoàng rõ ràng cũng ngây người ra.

Hắn vốn cảm thấy thấy thực lực của Lôi Đao mạnh nhất là ở chiến thuyền vô địch, Thiên Hà Mâu một kích chưa chắc hiệu quả, do vậy chiêu này mới ra hết toàn lực, không những như thế mà còn chuẩn bị xong xuôi các công kích liên tục. Không ngờ một chiêu này, làm cho chiến thuyền lật úp, nhìn vào giống như Lôi Đao đã hoàn toàn không phát huy tác dụng của thần trân này.

Chẳng lẽ vết thương của hắn đã nghiêm trọng đến tình trạng này rồi sao, trước đến nay chỉ đang cố chống gượng?

Nghĩ vậy Hắc Thủy mừng rỡ, tham niệm tăng cao.

Phải biết rằng danh tiếng tự luyện khí của Lôi Đao nổi tiếng trong yêu cảnh, Hắc Thủy y chẳng qua là biết luyện một số loại độc, luận về sức mạnh của cải thì quả thực không bằng Lôi Đao. Nếu như có thể giết Lôi Đao, những thần vật đó đều thuộc về bản thân, như vậy thì đối với Kháng Cực Quang cũng có chút vốn rồi.

Nghĩ vậy Hắc Thủy đã cười to nói:
- Lôi Đao, hóa ra ngươi miệng cọp gan thỏ, ngươi nhất định phải chết!

Nói xong vung tay lên, vô số Hắc Thủy trở về lại vào trong tay hắn, lần này đã hóa thành hai cây cung lớn, ba cây tiễn đen.

Hắc Thủy phá trời tiễn!

Hắc Thủy Yêu Hoàng tên này vốn cẩn thận, không ngờ cuối cùng cũng không chịu đánh Lôi Đao tới cùng.

Ngay khi hắn muốn phóng tên, ở nơi xa bỗng nghe một tiếng gầm lên giận dữ:
- Lôi Đao!

Ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng hình vọt tới với tốc độ cao.

Thấy bóng hình quen thuộc kia Hắc Thủy ngạc nhiên, bật thốt lên:
- Ngân Nhãn?

Ngân Nhãn Yêu Hoàng vọt đến cực nhanh, đồng thời lên tiếng nói:
- Đền ta Thiên Châu Bất Tử!

Hắc Thủy Yêu Hoàng mới ý thức được, Ngân Nhãn đang lao về phía Lôi Đao.

Trăm năm trước trận chiến song phương, Lôi Đao cố nhiên bị Ngân Nhãn làm trọng thương, Ngân Nhãn cũng mất đi một mạng, cả hai sớm đã trở thành tử địch.

Hắc Thủy lập tức yên tâm nhiều, buông Phá Thiên Tiễn nói:
- Thì ra là Ngân Nhãn lão huynh, có huynh ở đây, Lôi Đao có cánh cũng khó mà thoát. Nhưng mà Lôi Đao bây giờ đã bị ta làm cho trọng thương, mạng của Lôi Đao ta có thể cho huynh, nhưng mà huynh không được giành chiến lợi phẩm với ta đó.

- Đó là tất nhiên!
Ngân Nhãn cười lớn bay về phía Hắc Thủy.

Hắn bay nhanh như vậy, gấp như vậy, thậm chí không cho Hắc Thủy thời gian suy tính, cứ như vậy mà bay thẳng tới Hắc Thủy.

Bản năng cảm nhận nguy hiểm sau nhiều năm chinh chiến của Hắc Thủy khiến cho hắn sản sinh ra chút bất an, suýt nữa là gọi vòng bảo hộ. Nhưng trong phút này, y đột nhiên cảm thấy trong ngũ đại yêu hoàng, bản thân mình không có mâu thuẫn gì với Ngân Nhãn. Ngân Nhãn chỉ cần đầu óc còn tỉnh táo, thì sẽ không chủ động đối phó với mình, ngược lại tạo ra vòng bảo hộ sẽ tạo ra ngăn cách.

Chính vì suy nghĩ này khiến cho Hắc Thủy do dự một chút.

Do dự phút chốc đó, trở thành biến mất mãi mãi!

Ngay sau đó Thiên Nhãn yêu hoàng đã xông đến bên cạnh hắn, cùng với sự xông đến của hắn, một cú đấm phóng lớn vô hạn trước mặt Hắc Thủy.

- Diệt Ma Quyền!

Một quyền đánh xuống, Hắc Thủy Yêu Hoàng giống như một trái dưa hất bị đánh trúng nổ tung.

Nhưng Đường Kiếp không thu tay lại, quang hoa trong tay chợt lóe, Đế Nhận đã chém xuống cơ thể của Hắc Thủy Yêu Hoàng.

Hắc Thủy Yêu Hoàng tồn tại, có thần kỳ bí thuật, có thủ đoạn che giấu thì không có gì ngạc nhiên, không có mới kì lạ, bởi vậy Đường Kiếp không dám đắc ý, một quyền đánh vào đầu, thêm một tấn công không nương tay,

Chỉ thấy thân thể Hắc Thủy trong phút chốc hóa thành một vũng nước, không ngờ trong chớp mắt đã tái hợp lại cơ thể, ánh đao xẹt qua thân thể y, nhưng lại không ngăn cản được y khôi phục, cái đầu đã tái tạo lại, lộ ra ngũ quan của Hắc Thủy đang đầy giận dữ.

- Ngân Nhãn!
Hắc Thủy Yêu Hoàng mơ hồ kêu lên tiếng gì đó không rõ.

- Biết là người không dễ dàng chết như vậy mà.
Đường Kiếp lại không thèm để ý nói:
- Quả nhiên đánh thêm roi lên người chết mới là vương đạo!

Bên cạnh đã xông qua phân thân Lôi Đao, ngón tay chỉ vào, Táng Thần Diệm đã theo đầu ngón tay tóe ra.

Nói đến vận dụng giết địch, do khả năng khống chế năng lực của Táng Thần Diện có hạn, nên không thể làm được, nhưng nói đến hủy thi diệt tích, Táng Thần Diệm cũng là bảo bối nhất đẳng. Dù sao lão tiểu tử đó cả người toàn là độc, thi thể để đó cũng không làm gì.

Quả nhiên Táng Thần Diệm vừa chạm, đã nghe tiếng khóc thét của Hắc Thủy Yêu Hoàng.

Đối mặt với ngọn lửa khắc tinh, không gì không đốt, thân thể đầy độc của Hắc Thủy không có là gì cả, ngược lại còn bị cháy dễ dàng. Thân thẻ thống khổ khóc thét đang thu nhỏ lại, không ngừng tụ thành thành, ngay cả trả đòn cũng không làm được. Ngay cả khi y niệm động pháp sinh, đối mặt với Đường Kiếp cũng không chút ý nghĩa.

Thời khắc này Hắc Thủy dùng năng lượng lớn nhất của bản thân mình, gào thét ngập cả trời đất. Đối với Đường Kiếp mà nói thì chỉ như gió quất vào mặt.

Sinh mạng đang nhanh chóng héo rũ, sức mạnh cũng biến mất với tốc độ cao, Hắc Thủy rốt cục ý thức được chính mình đã rơi vào đoạn đường cuối cùng.

Giọng thảm thiết kêu dài nói:
- Ta nhớ kỹ các ngươi!

Một đạo lưu quang từ trong thân thể bắn ra, thẳng hướng lên trời.

- Đi không được đâu.
Đường Kiếp chỉ giơ tay nắm lấy, đã bắt được lưu quang đó. Quả nhiên vật này là hồn của Hắc Thủy Thần, bị Đường Kiếp bắt lấy dễ dàng như vậy.

Sau đó phân thân thu Táng Thần Diệm lại, giơ tay bắt lấy, đã từ trong cơ thể Hắn Thủy lấy ra một thứ, đó chính là nội đan của hắn.

Vật này bởi vì bị Đường Kiếp đánh lén chí tử, cho nên năng lượng nội đan chưa kịp sử dụng đến, là một viên nội đan của Yêu Hoàng giữ được hoàn chỉnh rất khó mà gặp được, giá trị không thua gì thần trân hạ đẳng thượng phẩm.

Phân thân nhìn nhìn, xác nhận không có gì hư hao, lúc này mới thở ra một hơi:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là chín rồi.