Cái tên Trấn Thế Hỗn Độn Tháp, Đường Kiếp cũng đã được nghe, là một kiện chí bảo trong Vạn Giới Vương Đình. Nghe nói là khi thiên địa chưa mở, Hồng Mông bất phân, ngàn giới chưa lập, thiên đạo chưa tồn tại, thì đã xuất hiện một kiện chí bảo vô thượng, uy năng mênh mông, có khả năng uy áp chư thiên, trấn khóa số mệnh, lại trấn áp số mệnh của Vạn Giới Vương Đình, uy hiếp bát phương.
Chỉ có điều Tứ Thánh Thứ và Vạn Giới Vương Đình cho tới giờ đều là bạn không phải địch, Vạn Giới Vương Đình làm sao lại dùng Hỗn Độn Tháp trấn áp nó ở chỗ này rồi mặc kệ? Điều này làm người ta không hiểu được.
Tuy nhiên những thượng cổ bí sự này, khoảng cách từ đó tới hiện giờ đã quá dài lâu, nếu muốn truy tìm chân tướng quả thực rất khó, cho nên mọi người cũng chỉ nghi ngờ một chút rồi không hỏi qua. Một trọng bảo như thế, mỗi người ánh mắt đều thèm thuồng, khoảnh khắc này nhìn nhau, đã hết sức đề phòng.
Cực Quang liền nói:
- Gấp cái gì? Ngân Nhãn không phải còn chưa tới sao?
Nghe thấy cái tên Ngân Nhãn, sắc mặt của Thiết Huyết Yêu Hoàng trầm hẳn xuống.
Đúng lúc này Hắc Thủy Yêu Hoàng cũng vừa giải độc trở về, tiện tay ném đá xuống nước:
- Chưa chắc đã chưa tới, có lẽ đang giấu thân ở đâu đó, đợi ngao cò tương tranh, ngư ông đắc lợi cũng nên.
Tên này âm hiểm đã quen, suy xét vấn đề từ trước đến nay đều dùng ác ý phỏng đoán người khác, lại không nghĩ là chó ngáp phải ruồi.
Y Y giờ này đích xác đang mang theo chúng yêu ở phía sau, dù sao bọn họ có phân thân Đường Kiếp ở đó, dù tình huống có như thế nào cũng có thể biết trước. Hơn nữa chủ ý của Đường Kiếp lại nằm ở Long cốt chi linh, khát khao còn lớn hơn Hỗn Độn tháp nhiều, hắn ước gì bọn kia đánh nhau, còn chính mình thì chạy đi tìm Long cốt chi linh.
Lúc này thấy Hắc Thủy Yêu Hoàng nói như vậy, trong lòng Đường Kiếp thầm mắng, nhưng trong miệng lại chỉ có thể nói:
- Thằng chó Ngân Nhãn kia dị hợm. Lần trước đánh với ta một lần, bị ta đánh cho mất nửa cái mạng, sau khi mất đi Bất Tử Thiên Châu, tính tình đã thay đổi rất nhiều, trở nên âm trầm kín đáo. Ta thấy hắn chưa chắc đã là ẩn thân mà căn bản là không dám tới. Phải biết bốn vị yêu hoàng nơi này, hắn một mạch lại đắc tội cả ba vị.
Thiết Huyết, Cực Quang, Lôi Đao, ít nhất ngoài mặt, Ngân Nhãn Yêu Hoàng đã hoàn toàn đắc tội rồi.
Lúc này Đường Kiếp nói như vậy, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Nếu quả thực như lời Đường Kiếp nói, như vậy Ngân Nhãn đích xác rất có thể là không dám tới.
- Nếu đã vậy thì còn chờ gì nữa?
Thiết Huyết nói xong đã chộp về phía Hỗn Độn Tháp.
Y tu luyện chính là Thiết Huyết chi đạo, chủ về dũng mãnh tinh tiến, trước giờ chưa từng có, chiến y vô song. Bởi vậy cho dù Cực Quang Yêu Hoàng bên cạnh có hổ báo cỡ nào, y cũng chẳng ngại mà dứt lời liền ra tay cướp đoạt.
Quang hoa trong mắt Cực Quang chợt lóe lên, rõ là đang kiềm chế xung động muốn động thủ.
Chỉ thấy tay của Thiết Huyết Yêu Hoàng chộp vào Hỗn Độn Tháp, chợp nghe một tiếng ầm vang dội, trong tháp chợt truyền đến một tiếng ngân dài, sau đó một tảng mây tía lớn bật ra từ trong tháp.
- Hồng Mông Tử Khí!
Chúng yêu kinh hãi, đồng thời kêu lên.
Trách không được đất đai nơi này lại hóa thành Hông Mông ma thổ, thì ra ma khí là từ trong tháp mà ra. Chỉ có điều trong Hỗn Độn Tháp lại có Hồng Mông ma khí, đó là điều mà không ai hiểu được.
Lại thấy màn sương khói nồng đậm dị thường kia, sau khi hòa vào môi trường xung quang, lập tức làm xung quanh thân tháp trở nên mờ ảo hẳn lên, ngay cả màu đỏ của thân tháp cũng không thể nhìn rõ.
Trong mảng lớn sương mù dày đặc, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu ré thê lương truyền đến từ đằng xa.
Một gã yêu vương đã lớn tiếng nói:
- Là ma vật, có rất nhiều ma vật đang hướng về bên này.
- Cẩn thận!
Cực Quang Yêu Hoàng lớn tiếng quát.
Sương mù tràn ngập, chỉ thấy rất nhiều Chư Yết từ trong sương mù đi ra, đạp trên đám xương trắng hiu quạnh, giống như một binh đoàn đang đi ra từ Địa ngục.
Không đợi Cực Quang ra lệnh, đám yêu tướng đã đồng thời xuất thủ, từng đạo ánh sáng pháp thuật bay ra, xé rách đám ma vật này.
Nhưng ngày càng có nhiều ma vật hơn nữa lao lên, không sợ hãi nhằm về phía chúng yêu.
Cùng lúc đó, Thiết Huyết Yêu Hoàng vẫn muốn mang Hỗn Độn Tháp đi, chỉ có điều mặc cho hắn có cố gắng phát uy cỡ nào, ngọn tháp kia giống như mọc rễ đâm vào sống lưng Thanh Long, vẫn không nhúc nhích, ngược lại càng làm cho nhiều khói tím tràn ra.
Đường Kiếp cảm giác có gì đó không đúng, vận đủ thị lực nhìn lại, lúc này hắn ngay cả khả năng bị bại lộ của mình cũng không thèm để ý, Thiên Mục nơi mi tâm nở rộ, một đạo hào quang dừng phía trên Hỗn Độn Tháp, một cảnh tượng hiện ra khiến hắn không khỏi chấn động.
Làm gì có cái trấn thế Hỗn Độn Tháp nào chứ? Kia rõ ràng là một lối đi không gian sâu thẳm, chỉ có điều bị đại thần thông che dấu đi, biến ảo thành trấn thế thần tháp, trong khe không gian kia có mây tía nhè nhẹ đang dâng lên. Mà phía trên lối đi không gian là một pháp trận cự đại đang xoay tròn, bề mặt pháp trận hiện lên vô số đạo văn, tạo thành đồ án chằng chịt phức tạp, Đường Kiếp chỉ nhìn qua cũng đã thấy choáng váng. Trong trung ương pháp trận là một đạo phù chú, bên trên viết một chứ “Cấm” bằng vàng, phía trên chữ vàng là một con Thanh Long, miệng ngậm thần phù, xoay xung quanh phía trên pháp trận, trấn áp ngay giữa vực sâu, chính là bản thể của Thanh Long.
Lúc này Đường Kiếp lập tức hiểu được.
Thanh Long không phải là bị người trấn áp mà chính là người trấn áp.
Ngũ đại ma huyệt, Ngũ hành tuyệt địa, lúc này còn có pháp trận, phù chú, Thanh Long, tất cả những thứ đó đều chỉ vì một mục đích, chính là vì không gian thông đạo này.
Khỏi cần nghĩ nhiều, Đường Kiếp cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào.
Không gian thông đạo đi thông tới Hồng Mông Giới!
Trách không được phải tốn nhiều công sức như vậy, lấy lực lượng cả thế giới để bố trí phong cấm, một tờ phù chú kia ít nhất cũng phải do đại năng cấp bậc chứng đạo thánh tiên viết ra, lại có Thanh Long tự mình trấn thủ, mới trấn trụ được khe nứt không gian này. Nếu không làm như vậy, nhân loại bên này sẽ không phải ba ngàn năm một lần kiếp nạn mà rất có thể đã biến thành chiến trường vĩnh hằng rồi.
Tuy không gian thông đạo bị trấn trụ nhưng năm rộng tháng dài, Hồng Mông ma vật vẫn chưa buông tha ý định xâm lấn nơi này. Ngàn năm vạn năm xâm lấn, khiến cho ma khí dần dần thẩm thấu nơi này, do đó đã làm lối đi này trở thành trung tâm của Hồng Mông ma địa, tuy nhiên bị ngăn trở bởi Ngũ hành tuyệt địa nên không thể khuếch trương rộng hơn nữa.
Sau đó cũng không biết là tên ma đầu nào, tuy không thể phá mở lực lượng phong cấm của phù chú, nhưng lại dựa vào sự thẩm thấu của ma khí để thi triển ảo thuật, cố ý chế tạo ra ảo giác của trấn thế Hỗn Độn Tháp, sau đó dẫn dụ làm người ta nhập cốc.
Tất cả những thứ phát sinh khi trước, chỉ sợ đều có liên quan đến điều này.
Ảo giác này chân thật như thế, ngay cả đại yêu cấp Phân thần cũng bị lừa gạt, nếu không phải Đường Kiếp hiểu thấu Động sát chi đạo, quả thực không dễ gì nhận ra được.
Còn giờ phút này cái mà Thiết Huyết Yêu Hoàng toàn lực xoay chuyển căn bản không phải là Hỗn Độn Tháp mà là đạo phù chú bên trên pháp trận kia.
Thiết Huyết Yêu Hoàng toàn lực phát huy, đạo phù chú chữ vàng kia bị xốc lên một góc.
Phải biết rằng đây chỉ là một tấm phù, lấy việc phong cấm làm chủ, sau thời gian vạn năm mà vẫn có thể kháng lại Thiết Huyết Yêu Hoàng, uy năng của chứng đạo thánh tiên quả nhiên là kinh thế hãi tục.
Nhưng dù vậy, một tờ phù chú cuối cùng đó cũng không chịu nổi thần lực khôn cùng của Thiết Huyết Yêu Hoàng, bị nhấc dần lên.
Tấm phù bị nhấc lên, theo sau đó là vô tận Hồng Mông ma vật đang lao ra như sóng triều
- Dừng tay!!
Đường Kiếp liều lĩnh hét lên.