Nhìn thấy cự long này, ai nấy cũng giật nảy mình.

Ngay cả Đường Kiếp cũng phải rung động.

- Thanh Long…
Hắn rên rỉ.

Quả nhiên Thanh Long ở trong này, chỉ có điều, không nghĩ tới nó đã chết rồi.

Thoạt nhìn có vẻ nó bị ngọn tháp này trấn trụ, không thể thoát ra, lại không biết sau đó bao lâu mới chết đi.

Ngã xuống kiểu này, thực nghẹn uất biết bao, cũng không biết vị đại năng bậc nào có thể trấn áp tồn tại đứng đầu Tứ Thánh Thú một cách dứt khoát như vậy, và tại sao phải làm như thế.

Tuy nhiên liền đó, Đường Kiếp nghĩ tới một chuyện, trong lòng đột nhiên nảy lên.

Long cốt chi linh!

Nếu nơi này có thi thể của Thanh Long, vậy có khả năng rất lớn sẽ sinh ra Long cốt chi linh.

Long cốt chi linh là mấu chốt để Đường Kiếp kiến tạo truyền tống trận siêu cự li, không có nó, những tài liệu khác có nhiều cỡ mấy cũng vô dụng. Trái lại nếu có được, tài liệu khác cũng có thể từ từ nghĩ cách thay thế, thậm chí bồi dưỡng thêm.

Thời gian trăm năm, Đường Kiếp đi du lịch nhưng cũng là để tìm kiếm tài liệu.

Hiện giờ phần lớn những tài liệu khiếm khuyết đã thu gom được, chỉ có Long cốt chi linh thì thủy chung vẫn khó tìm. Bởi vì thứ này nhất định phải sinh trưởng trên long cốt, cho nên muốn tìm vật thay thế cũng rất khó.

Không nghĩ tới hôm nay Đường Kiếp lại tìm được một cái xác rồng.

Hi vọng về nhà đang gần ngay trước mắt!

Lúc này, nhìn cự long khổng lồ này, Đường Kiếp cũng không nhịn nổi sự kích động trong lòng.

Đúng lúc này một thanh âm từ đằng xa truyền đến:
- Hỗn Độn tháp! Không ngờ là Hỗn Độn tháp!

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người đang từ đằng xa đi tới, cầm đầu chính là một tên mập, mặc một thân long bào, thoạt nhìn tròn vo vô hại. Nhưng một khắc nhìn thấy tên này, ánh mắt Đường Kiếp lại hơi co rút lại, thầm nghĩ, quả nhiên đến rồi.

Người tới chính là Hắc Thủy Yêu Hoàng trong Ngũ đại yêu hoàng.

Lúc này Hắc Thủy Yêu Hoàng kia bước nhanh tới phía trước ngọn tháp, nhìn kiến trúc nguy nga cao lớn trước mặt, hắn kích động đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt bắn ra hào quang tham lam, giống như đang âu yếm nhìn tình nhân, bay vòng quanh tháp kia một vòng, lúc này mới bay về đứng chỗ cũ.

Nhìn về phía Đường Kiếp, chắp tay nói:
- Thì ra là Lôi Đao lão đệ, thật xin lỗi, ngu huynh mới thấy Hỗn Độn tháp, nhất thời kích động, lại thất thố rồi.

Đường Kiếp bĩu môi trả lời:
- Ngươi thất thố thì cứ việc, không có việc gì lại thả một vòng độc xung quanh tòa tháp đó là có ý gì vậy?

Nghe nói như thế, Hắc Thủy Yêu Hoàng đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức bật cười ha hả:
- Lôi Đao lão huynh quả nhiên tuệ nhãn kinh người, cái gì cũng đều không thể gạt được ngươi. Đùa vui chút thôi mà.

Vậy mà lại trực tiếp thừa nhận luôn, quả thực khi nãy hắn bay quanh tòa tháp đã lặng lẽ thả độc ra xung quanh rồi.

Hắc Thủy Yêu Hoàng này chính là một con cá nóc hóa yêu tu luyện mà thành, trong Ngũ đại yêu hoàng, y là người cuối cùng tấn cấp yêu Hoàng, bởi vậy thực lực cũng là thấp nhất.

Nhưng cho dù thực lực thấp, cũng không ai dám xem thường hắn, cũng chỉ vì tên này trong đám Yêu Hoàng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, khẩu phật tâm xà nhất. Nằm trong cái bụng tròn vo kia là loại kịch độc hùng bá thiên hạ của cá nóc. Cho dù là Yêu Hoàng có trúng phải cũng chịu không thấu.

Con yêu này mới nham hiểm làm sao, vừa tới nơi này đã rải một vòng độc xung quanh tháp rồi.

Đường Kiếp cười lại:
- Nếu đã là đùa vui, vậy còn không rút độc đi?

Hắc Thủy Yêu Hoàng nghe xong vẫn chưa thấy thu độc, ngược lại mắt chuột quay tít một vòng, cười nịnh nói:
- Lôi Đao lão huynh, ngươi cũng biết, trong Ngũ đại yêu hoàng, luận thực lực, đệ đệ ta ngồi ghế hạng bét, tuyệt đối không thể so bì cùng bọn họ cho nên nhiều khi phải dùng chút thủ đoạn. Nhưng nói lại, Lôi Đao ngươi cho dù mạnh hơn ta tý chút, nhưng cũng không hơn được mấy vị kia? Còn nữa, ta thấy lão ca ngươi hơi thở không ổn định, không lẽ năm đó đánh với Ngân Nhãn một trận, thương thế vẫn chưa khỏi hắn sao? Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không bắt tay hợp tác?

Đường Kiếp cười nói:
- Ta đến là muốn hợp tác, cũng chỉ sợ có người không muốn thôi.

Nói xong hắn liến cất cao giọng:
- Thiết Huyết Yêu Hoàng khí phách vô song, từ khi nào lại học cách làm việc lén lút như lũ chuột nhắt vậy?

Lời này vừa dứt, chợt nghe từ phía xa truyền đến một tiếng hừ nhẹ.

Chỉ là một tiếng hừ lạnh nhưng lại như mộ cổ thần chung, vang dội trong lòng mọi người.

Tiếp theo một bóng người chợt lóe lên, một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, mặc đồ da thú, thân trên cởi trần xuất hiện trước mặt Đường Kiếp và Hắc Thủy Yêu Hoàng, bên hông còn đeo một thanh chiến đao, chính là Thiết Huyết Đao.

Hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Thủy Yêu Hoàng, Thiết Huyết Yêu Hoàng mới cất tiếng:
- Nếu không như vậy, làm sao thấy được kịch hay? Mưu mẹo nham hiểm đến vậy, Hắc Thủy ngươi càng ngày càng không coi ai ra gì rồi.

Hắc Thủy Yêu Hoàng cũng chỉ cười ha hả, mắt chuột chuyển động, đánh giá xung quanh, vẻ như muốn nói lại không dám nói ra.

Một thanh âm đột nhiên từ đằng xa vọng tới:
- Hắc Thủy, nếu như ngươi muốn liên thủ cùng hai người họ cùng nhau xuống tay với ta thì đừng ngại thử một lần. Cực Quang ta nhất định bồi tiếp ngươi.

Âm thanh như sóng biển cuồn cuộn truyền đến, từng đợt rồi lại từng đợt đánh thẳng vào Hắc Thủy Yêu Hoàng. Trên mặt tên mập này vậy mà lộ ra một vẻ đau đớn không chịu nổi, hiển nhiên trong sóng âm có ẩn chứa lực lượng cường đại nào đó, điều lạ là Thiết Huyết và Đường Kiếp đứng bên cạnh lại không chịu ảnh hưởng gì.

Cũng nhờ vậy nên Đường Kiếp không phải để lộ.

Theo thanh âm này, đội quân của Cực Quang Yêu Hoàng cũng xuất hiện.

Đội hình khổng lồ, khiến ai nấy cũng cả kinh.

Hắc Thủy Yêu Hoàng lại run rẩy nói:
- Thiên Vũ vệ, mang theo tất cả Thiên Vũ vệ sao?

Cả ngàn tên Thiên Vũ vệ liên kết, lại có thể giết chết cả tồn tại cấp Phân Thần, khó trách hắn không sợ không được.

Tuy nhiên liền đó hắn cũng phát hiện có gì không đúng, liền ồ lên một tiếng:
- Sao lại thiếu đi chút?

Thiên Vũ vệ là quân bài chưa lật lớn nhất của Cực Quang Yêu Hoàng, trân trọng vô cùng, không dễ mang ra chịu trận. Lịch chiến ngàn năm khó có tổn thất, mà bù lại càng nhanh, vậy mà sao hiện tại lại thiếu đi mười mấy tên?

Cực Quang có nỗi khổ khó nói, hắn thành bởi thực lực mà bại cũng bởi thực lực, trong thông đạo một mạch giết địch quá nhanh, ngược lại làm cho mình tổn thất nghiêm trọng, thê thảm, tâm tình vốn đã không thoải mái, nay nghe được Hắc Thủy nói như vậy lập tức oán giận, trừng mắt nhìn y nói:
- Còn không mau phá giải độc đi. Còn dám phá rối, giết không tha.

Hắc Thủy hoảng sợ, vội vàng giải đám độc xung quanh tháp.

Thiết Huyết bên cạnh nói thêm:
- Không nghĩ tới bên dưới Thanh Vân Giới lại có động thiên khấc, có Ngũ hành tuyệt địa thì không nói, lại còn giấu trấn thế Hỗn Độn Tháp, trấn áp Thanh Long. Trọng bảo như thế, xem ra không thể thiếu được một phen tranh giành.

Nói xong liền đứng về chung một chỗ với Đường Kiếp, nhìn về phía Cực Quang, hiển nhiên có ý liên kết lẫn nhau để chống chọi lại uy phong của Cực Quang. Đường Kiếp hiểu ý, tự nhiên cũng xích lại gần Thiết Huyết.