Sau khi hấp thu Quý Thủy Chi Tinh, Đường Kiếp liền rời khỏi thông đạo. Hắn cùng Y Y có mối liên hệ về tâm trí nên bởi vậy cũng không vội đuổi theo mọi người mà tự phi hành một mình ở phía sau, cũng giảm khả năng có chuyện bị đám yêu vật phát hiện.
Chỉ bay một lát, Đường Kiếp rốt cục đã nhìn thấy sơn lĩnh cự nhân xuất hiện phía trước.
Sơn lĩnh cự nhân kia thấy Đường Kiếp đến liền vung quyền nện xuống, Đường Kiếp cũng không tránh lui, mà giơ cao trận đồ lúc trước trong tay lên, chiếu thẳng về phía cự nhân.
Chỉ có điều lúc này hào quang kia chiếu lên người tên cự nhân cũng không có hiệu quả, ngược lại làm cho thanh thế của nó càng lớn hơn, nó nện thẳng một quyền về phía Đường Kiếp.
Gặp tình hình này, Đường Kiếp cũng không bối rối, dứt khoát vứt bỏ trận đồ đi, cắn ngón tay, cứ như vậy vẽ lên mặt đất, trong đầu hiện ra hàng loạt những trận văn mà hắn biết.
Hắn cũng mặc kệ cái nào hữu dụng, cái nào vô dụng, cứ mặc sức vung tay vẽ ra, tìm kiếm loại trận văn có thể khắc chế tên cự nhân. Chỉ có điều tên cự nhân kia cũng thực đáng ghét, từ đầu đến cuối vẫn không ngừng đánh tới, vài lần quấy rầy suy nghĩ của Đường Kiếp.
Đường Kiếp cảm thấy phiền phức, dứt khoát cũng hóa thân thành cự nhân, bắt tên sơn lĩnh cự nhân đó lại, ném nó trên mặt đất, sau đó dẫm một cước lên người đối phương làm nó có cố cách nào cũng không thoát ra được, chính hắn thì không ngừng đang vẽ ra những trận đồ. Máu tươi từ ngón giữa không ngừng trào ra, rơi trong không trung nhưng không phiêu tán mà bị một cỗ lực lượng đặc dị làm đọng lại, từng đạo trận văn cũng theo đó mà được triển khai.
Rốt cục, khi một mảnh trận văn ngưng lại trên không trung, sơn lĩnh cự nhân dưới chân Đường Kiếp đột nhiên run lên, rồi bớt giãy dụa phản kháng.
Đường Kiếp mừng rỡ nói:
- Chính là ngươi đó!
Khi tay hắn vung lên, từng mảnh trận văn liền xuất hiện, trong nháy mắt ngưng tụ thành một pháp trận.
Khoảnh khắc pháp trận hoàn thành, chỉ thấy sơn lĩnh cự nhân dưới chân Đường Kiếp đột nhiên đứng lên, rồi sau một tiếng gào rú tức giận không cam lòng về phía không trung, hơi thở của nó dừng lại, một lần nữa hóa làm ngọn núi bất động.
Giống như một pho tượng khổng lồ ngủ say, chỉ tỉnh lại trong chốc lát, lập tức đã lại tiếp tục chìm vào cơn mê.
Tuy nhiên lúc này, hắn là nó… không bao giờ còn tỉnh lại được nữa.
Một luồng ánh sáng vàng bay ra từ trong cơ thể cự nhân, lao thẳng về phía không trung. Đường Kiếp cười dài bay lên, huy động cánh tay thật lớn, không khách khí thu ánh sáng màu vàng vào trong lòng bàn tay. Nhìn tới, quả nhiên là Mậu Thổ Chi Tinh.
Mậu Thổ Chi Tinh này cũng là tồn tại bán thông linh, lại vô cùng hung ác, thấy Đường Kiếp liền phát ra tiếng gào thét.
Đường Kiếp thấy vậy, tay to nắm lại, bóp nát tinh hoa mậu thổ này, hút vào trong cơ thể. Một chút bản nguyên hệ Thổ kia hóa thành từng tia đạo niệm, tăng cường sự hiểu biết của Đường Kiếp về hệ Thổ.
Làm xong hết thảy, Đường Kiếp biến trở về nguyên hình, tiếp tục bay đi, lần này hắn không còn phải khách khí nữa.
Một đường đi tới, cứ nơi nào có sơn lĩnh cự nhân là có một pháp trận được vẽ ra. Những sơn lĩnh cự nhân này liền than thành tro bụi, từng đạo ánh sáng màu vàng không ngừng bay vào trong cơ thể của Đường Kiếp, tăng cường sự hiểu biết của Đường Kiếp về nguyên tố Thổ. Cho đến khi Đường Kiếp ra khỏi vùng hoang vu kia để đi vào rừng cây, đám sơn lĩnh cự nhân trên cả đoạn đường đều bị Đường Kiếp giết sạch.
Đường Kiếp vốn đang định đi những chỗ khác xem qua một lượt, dù sao Quý Thủy Chi Tinh và Mậu Thổ Chi Tinh mà hắn thu hoạch được cũng là chỉ là một góc trong đó, tuy nhiên vì lo cho an nguy của Y Y nên hắn cũng không dám rời đi quá xa.
Nếu như là lúc trước với lòng tham không đáy, hắn có lẽ đã đi thật rồi.
Nhưng sau chuyện Ngô gia Nhị lão, gần trăm năm du lịch đã khiến tâm tình của Đường Kiếp xảy ra biến hóa, bất kể như thế nào, hắn cũng không vì lợi ích thu được mà lựa chọn đặt người thân vào chỗ nguy hiểm, bởi vậy nên hắn sẵn sàng bỏ qua nhiều bản nguyên hơn mà đi tiếp.
Cũng bởi có phân thân và Y Y đi trước, Đường Kiếp cũng đã biết trong khu rừng này có gì.
Đó là một loại thụ tinh khổng lồ.
Nhưng cũng giống như Âm Sát. Thụ tinh này chỉ là hình dạng bên ngoài, bản chất bên trong kỳ thực chính là Ất Mộc Tinh Hoa, do bản nguyên của Mộc hóa thành yêu quái. Hiểu được điều này, Đường Kiếp tự nhiên cũng không khách khí, đầu tiên hắn tìm một khối thụ tinh làm thí nghiệm, sau khi tìm ra pháp trận khắc chế, cứ theo cái cách đó, hắn giống như bẻ gãy nghiền nát, giết sạch đám thụ tinh đang sống trong rừng này, rồi cũng giống như trước, hấp thu hết thảy bản nguyên của Mộc.
Băng qua rừng cây, không có bất ngờ gì xảy ra, Đường Kiếp đứng trước một mảnh sa mạc màu vàng.
Sa mạc này kỳ thực đều là do những hạt cát kim loại cấu thành, bởi vì nặng nên không thể bay lên. Nhưng qua những gì hai nhóm người Lôi Đao và Y Y trải qua khi trước, Đường Kiếp biết, kim loại trong sa mạc này sẽ ngưng tụ thành một loại người cát kim loại, công kích mục tiêu giống như khôi lỗi.
Nhưng cái khác chính là, cho dù bị đánh tan rồi, chúng nó cũng có thể tổ hợp lại và càng trở nên cường đại hơn.
Xem ra người bày ra đại trận tại đây, có vẻ như đã tìm được tinh hoa của ngũ hành, lần lượt dùng thủ pháp đặc thù đánh tan, lại dùng pháp trận để giam cầm, từ đó cấu thành ngũ hành tuyệt địa khổng lồ dưới lòng đất này.
Đúng vậy, đây rõ ràng là sự bố trí có chủ ý trong ngũ hành tuyệt địa, sự sắp đặt này không phải là để phòng ngừa kẻ thù từ bên ngoài xâm lấn, nếu không cũng sẽ hình thành và không chút thay đổi như thế.
Trong mười hai đại đạo, ngũ hành chi đạo thuộc về loại vạn vật sinh trưởng, cấu thành và biến hóa. Nếu như nói âm dương chi đạo đại biểu hai mặt của thế giới, thì ngũ hành chi đạo lại đại biểu cho nguyên tố cơ bản cấu thành thế giới này.
Vạn vật trong thiên hạ đều nằm trong ngũ hành, thiên hạ vạn pháp, cũng không nằm ngoài, đây chính là đạo lý.
Cho nên ý nghĩa thực sự của ngũ hành tuyệt địa, chính là tạo ra một hoàn cảnh đặc thù. Hoàn cảnh đặc thù này có rất nhiều tác dụng, nó có thể trở thành nơi bí cảnh để bồi dưỡng thiên tài địa bảo, cũng có thể là một cái kho cung cấp những nguyên tố căn bản cần thiết để duy trì một tiểu thể giới, hoặc chính nó cũng có thể hình thành một hạch tâm căn bản để duy trì một trận pháp vận chuyển cả vạn năm, là ngọn nguồn của năng lượng.
Cho dù là với mục đích nào, có thể bố trí ngũ hành tuyệt địa thì nhất định là nhân vật cấp đại năng thượng cổ. Nhìn một mảnh sa mạc kim loại đầy màu vàng này, Đường Kiếp cũng không khỏi cảm thấy thán phục trong lòng.
Một con khôi lỗi cát vàng đúng lúc này xuất hiện, nó giống như một người cát, lại hiện ra vẻ sáng bóng đặc hữu của kim loại, nện những bước chân nặng nề, một quyền đánh về phía Đường Kiếp. Ngay khi thiết quyền đánh ra, một mảng lớn bão cát cũng bị cuốn theo.
Đường Kiếp lúc này đại khái đã nắm bắt rõ ràng pháp trận xem được bên trong thông đạo, rất nhanh liền tìm ra một trận pháp khắc chế, một kích liền giải quyết người cát này nhanh chóng, thu được một chút Canh Kim Chi Tinh.