Bên trong bầu trời huyết sắc, Nhị Hổ đang dốc sức phi hành, chỉ là tốc độ đã chậm hơn một nửa lúc bình thường bởi một vết thương lớn chiếm gần hết ngực hắn đã lấy đi hầu hết sức mạnh. Xung quanh vết thương là những tia hắc khí, ngăn không cho vết thương khép lại. Không chỉ như vậy, một luồng lực lượng tà dị còn đang không ngừng tập kích thân thể Nhị Hổ, khiến hắn gần như sắp ngã xuống.

Phía sau, một đám yêu vật được bao bọc trong luồng gió đen điên cuồng đuổi theo, cầm đầu là một con hắc hùng yêu tướng đã nhập Hóa Hình trung kỳ. Tướng mạo nó cực kỳ hung ác, biểu hiện dữ tợn, vừa truy đuổi vừa lên tiếng nói:

- Tiểu tử thối tha, lần này ngươi không chạy được đâu, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!

Dứt lời, nó lại tăng tốc đuổi tới gần Nhị Hổ, sau đó một thủ chưởng xa xa vỗ tới.

Đúng lúc này, Nhị Hổ đột nhiên xoay người, trong tay lóe lên hồng quang. Hắc hùng yêu kia lập tức biết không tốt, đang muốn rút tay về thì đã thấy huyết sắc cuộn dâng, cánh tay không ngờ đã bị Nhị Hổ một nhát chặt đứt.

- Grào!

Hắc hùng yêu vừa giận vừa sợ, không ngờ sau khi bản thân đã bị trúng Hắc Sát Quyền, người này vẫn còn có năng lực phản kích như vậy. Nhưng chỉ sau một khắc, cánh tay đã mất của hắc hùng yêu đã dài trở lại.

Nhị Hổ đã tiếp tục xoay người bay khỏi, tuy nhiên sau khi xuất thủ một đao này, thương thế trên người hắn lại đột nhiên tăng thêm, trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ. Một đao vừa nãy chính là chút sức mạnh cuối cùng mà hắn có thể ngưng tụ được, vậy mà chỉ chém được một tay của Hắc Hùng. Với sức sống mạnh mẽ của hùng yêu, chuyện này thật không thấm vào đâu.

Thời khắc này chúng yêu liên tục đuổi theo, nhìn thấy bản thân không có sức bay tiếp, trong lòng Nhị Hổ thầm hận, nghĩ thầm chẳng lẽ lại phải sử dụng chiêu kia?

Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt có cảm giác.

- Nhị Hổ.

Nhị Hổ tâm chấn động:

- Sư phụ!

Hắn vội vàng nhìn quanh nhưng không hề thấy bóng dáng Đường Kiếp đâu, liền bật cười khổ một cái:

- Thì ra là ảo giác.

Thế nhưng sau một khắc, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Trong số đám yêu đang đuổi giết phía sau, một con tiểu yêu đột nhiên vấp một cái, va vào một con yêu vật phía trước, yêu vật kia bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời không kịp trụ vững, tuột tay vung chiến đao lên. Chiến đao bay ra lại nện lên đầu con hắc hùng yêu phía trước, khiến cho nó lảo đảo suýt ngã. Tuy một đao này không thể làm gì nó nhưng cũng làm cho nó vô cùng tức giận, quay đầu lại quát lớn:

- Là ai? Ai dám đánh lão tử.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời gió nổi mây phun, từng tia sấm sét bỗng ngưng tụ, đồng loạt rơi xuống đầu lũ yêu, khiến cho bọn chúng lập tức luống cuống.

Uy lực của những tia sấm sét này cũng không lớn nhưng lại xuất hiện quỷ dị, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo động trước, hơn nữa hễ hạ xuống là trúng mục tiêu, tuyệt đối không thất bại. Con hắc hùng tức giận quát lớn:

- Là ai?

Nhưng không một người nào trả lời nó.

Nhị Hổ đang ngây người nhìn thì chợt nghe thấy một tiếng nói vang lên trong tai mình:

- Còn không mau rời đi!

Tiếng nói này cũng không chân thực, giống như một tiếng vang vọng từ một nơi tối tăm nào đó truyền đến, khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ. Nhưng thời khắc này, Nhị Hổ vẫn giật mình tỉnh ngộ, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Con hắc hùng phía sau muốn đuổi theo nhưng lũ tiểu yêu bên nó đang vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng lại công kích nhầm vào nó. Nhìn bóng lưng tên nhân loại đáng chết kia cứ như vậy chạy trốn, tuy cực kỳ tức giận nhưng lúc này nó chỉ có thể giậm chân chửi bới mà thôi.

Rốt cuộc cũng đã tìm được đường sống, Nhị Hổ cảm thấy chuyện này thật sự khó tin. Nếu như vừa rồi là sư phụ ra tay cứu mình, vậy vì sao sư phụ không hiện thân? Hơn nữa vì sao lại dùng thủ pháp quái dị này?

Hắn đang nghĩ ngợi thì cảm giác kỳ lạ kia lại bao phủ thân thể của hắn.

Nhị Hổ trong lòng chấn động, sau một khắc đột nhiên kêu lên:

- Đạo Hương thôn.

Giờ phút này, Nhị Hổ đã biết Đường Kiếp đang ở Đạo Hương thôn.

Nhị Hổ cắn chặt răng, quay đầu bay thẳng tới Đạo Hương thôn.

Hắn đã quyết định tin tưởng vào thứ cảm giác kia, tin tưởng vào chỉ dẫn vận mệnh.

Đã bay liên tục mấy ngày.

Rốt cuộc Đạo Hương Thôn cũng đã thấp thoáng hiện ra.

Càng bay tới gần, Nhị Hổ lại càng cảm thấy một mùi hương quen thuộc.

Sư phụ ở chỗ này.

Sư phụ ở chỗ này.

Nhị Hổ hưng phấn muốn hô to.

Bay thẳng vào trong Đạo Hương thôn, hắn mới từ trên trời giáng xuống, từng bước đi theo chỉ dẫn trong lòng đến trước nhà Đường Kiếp.

Sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen đang đứng trước một lò rèn, trong tay còn cầm một cái búa to, đang đập từng nhịp lên miếng sắt. Ở xung quanh là một ít thôn dân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Nhị Hổ không để ý tới thôn dân mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông rèn sắt đó.

Người đàn ông đó khẽ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tang thương nhưng quen thuộc. Người ấy cười với hắn, nói:

- Ngươi đã đến rồi.

- Sư phụ.

Nhị Hổ hô lớn.

Dứt lời liền bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Nhị Hổ nhận ra mình đang nằm ở trên giường, vết thương kinh khủng ở ngực đã liền lại hoàn toàn, da thịt bóng loáng, thậm chí ngay cả một vệt sẹo nhỏ cũng không tìm thấy.

Hắn xoay người ngồi dậy đi ra khỏi cửa phòng. Ngoài sân, Đường Kiếp đang sửa một máy cày bị hỏng, nghe thấy tiếng động thì liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói:

- Tỉnh rồi hả? Bên cạnh có nước đấy, ngươi uống đi.

- Sư phụ…

Nhìn khuôn mặt già nua của Đường Kiếp, Nhị Hổ khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ này.

Muốn hỏi Đường Kiếp vì sao lại biến thành như vậy nhưng lại không thể nói lên lời.

Trong trí nhớ của hắn, Đường Kiếp là một nam tử hán đội trời đạp đất, giờ phút này, trước mặt hắn là một thợ rèn sắt, làm nghề nông, điều này khiến cho Nhị Hổ không cách nào tưởng tượng nổi, khó có thể lý giải.

Đường Kiếp vẫn thong thả làm việc của mình:

- Không cần cảm thấy kỳ lạ như vậy, làm việc ở trong thôn, nếu như không trải qua chút phong sương thì các thôn dân sẽ không quen. Nhưng lần này ngươi tới đây, coi như đã làm ta bại lộ rồi. Thôi được, bại lộ thì bại lộ, thật ra cũng không phải là chuyện hệ trọng lắm.

Nhị Hổ nghe xong liền giật mình hỏi:

- Sư phụ, ngươi đã ở nơi này bao lâu rồi?

- Hai mươi năm.

Đường Kiếp trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.

Hai mươi năm.

Nhị Hổ hoảng sợ.

Chẳng trách Đường Kiếp phải thay đổi thành bộ dáng này.

Nhưng tại sao hắn phải ở lại thôn này tới hai mươi năm? Tiếng nói lúc trước vang lên bên tai hắn có phải là do sư phụ tạo ra không?

Có rất nhiều câu hỏi thi nhau đến bên miệng nhưng Nhị Hổ lại chẳng thể nói nên lời.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp như vậy, tâm tình hắn lập tức trở nên sầu não, hai mắt rưng rưng đau xót.

Uỵch một tiếng, Nhị Hổ đã quỳ trên mặt đất.

Hắn khóc lớn lên:

- Sư phụ, mấy năm nay ta tìm ngươi thật khổ cực.

Lộ trình huyết chiến tám mươi năm, vô số lần rơi vào ranh giới sống còn, không biết đã phải trải qua bao nhiên gian nguy, phấn đấu, thậm chí còn tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn lần lượt kiên trì, lần lượt chiến đấu hăng hái, tất cả chỉ vì muốn gặp lại sư phụ.

Thời khắc này đã gặp lại, tất cả nỗi xót xa, khổ sở, thất vọng, tất cả đau buồn đều được phát ra, Nhị Hổ ôm bắp đùi của Đường Kiếp khóc không thành tiếng.

Đường Kiếp thở dài, khẽ xoa đầu Nhị Hổ, nói:

- Nói vể tuổi, ngươi đã sống gần trăm năm, nói về tu vi, ngươi cũng đã tới cảnh giới Linh Hoàn, sao vẫn còn giống như đứa bé thế.

Không ít thôn dân từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng này.

Một vị lão giả tay chống quảng trượng đầu rồng đi ra, cúi sâu người chào Nhị Hổ, rồi nói:

- Xin hỏi vị này có phải là tiền bối Nhị Hổ không?

Nhị Hổ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lão giả kia rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ông lão lập tức kích động, hô lên:

- Cha ta là Nhị Thụ.

- Nhị Thụ?

Nhị Hổ ngơ ngẩn.

Hắn nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp gật gật đầu tỏ vẻ mình đã sớm biết chuyện. Hắn đã sinh sống ở Đạo Hương thôn này nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết tình huống thôn dân, chỉ có điều hắn chưa bao giờ vạch trần qua.

Nhị Hổ nói:

- Cha ngươi giờ ở đâu?

Lão giả trả lời:

- Mất rồi, hơn ba mươi năm trước đã mất rồi.

Nhị Hổ ngơ ngẩn:

- Năm đó, khi ta và Nhị Thụ xa nhau, hắn vẫn còn là một đứa trẻ ranh không hiểu chuyện… Không thể tưởng được, đảo mắt đã là tám mươi năm, cảnh còn người mất, nói vậy nơi này đã không có người nhận biết ta rồi.