Hắn đang nghĩ tới xuất thần, bên cạnh một người nông dân thấy hắn, lớn tiếng nói:
- Du khách phương xa nếu khát, chúng ta ở chỗ nào có nước uống.
Người dân hào phòng, chất phát khiến trên mặt Đường Kiếp lộ ra nụ cười, hắn nói:
- Cũng hơi khát một chút.
Hắn đi tới, tiếp nhận chén nước trà của người dân làng, há mồm uống một ngụm nước lớn.
- Khách nhân là từ đâu đến? Định đi nơi nào vậy?
Một lão nông cười hì hì hỏi.
- Chu du tứ hải, không có chỗ ở cố định.
Đường Kiếp thuận miệng nói.
- Vậy thì sống thế nào?
- Cũng có chút tay nghề, ngẫu nhiên cũng sẽ làm công giúp người ta.
Ánh mắt của Đường Kiếp dừng ở chiếc cày gỗ trên tay một người nông dân. Thời đại này nông gia sử dụng cày phần lớn vẫn là dùng gỗ đẽo thành, hình thức cũng khá đơn giản.
Một khắc này nhìn thấy cày gỗ, trong đầu Đường Kiếp đột nhiên hiện lên một ý niệm, hắn biết rằng bản thân mình muốn làm cái gì rồi.
- Ta có thể giúp mọi người làm chiếc cày mới.
Hắn nói.
Ba ngày sau, Đường Kiếp tạo ra một chiếc cày bằng kim loại đầu tiên ở thôn Đạo Hương, so sánh với chiếc cày gỗ mà người dẫn sử dụng trước đó, chiếc cày sắt này rắn chắc hơn, bền hơn, sử dụng cũng dùng ít sức lực hơn, rất được mọi người hoan nghênh.
Rất nhanh Đường Kiếp liền ở thôn Đạo Hương chế tạo ra một đống cày sắt, với năng lực của hắn thì việc này thật sự không khó gì cả.
Thôn Đạo Hương không dùng được nhiều cày như vậy, tuy nhiên không quan hệ gì hết, bọn họ có thể bán nó, khiến càng nhiều người sử dụng nó.
Nhân sinh trên đời, không thể chỉ vì chính mình được.
Khi năng lực đạt tới trình độ nhất định, cũng làm trị thế tế nhân!
Bắt đầu từ hôm đó, Đường Kiếp liền chính thức ở lại thôn Đạo Hương.
Hắn cố gắng nhớ lại từng những thứ nhỏ nhặt ở thế giới mình từng sống, những tri thức mà hắn đã lãng quên, nhưng hắn không ngại dùng phương thức của mình đi nghiên cứu nó, tái hiện nó. Đối với một người tu mà nói điều này thực không có bất kỳ khó khăn, chẳng qua trước kia chưa từng có ai làm như vậy mà thôi.. Ngoài ra có chút phát minh cũng cũng không cần hoàn toàn là sáng tạo, chỉ cần cải tiến gia cố, liền là một loại cống hiến rồi.
Cày tốt hơn, guồng nước tốt hơn, chiếc cuốc chắc chắn, trục xe vững trãi, ngẫu nhiên cũng sẽ phát minh chút đồ vật như súng bắn sử dụng đạn là các loại hạt cây.
Những phát minh đó đều là thành lập trên cơ sở kiến thức, chứ không có bất kỳ phát minh vượt thời đại nào cả, phức tạp hơn mà nói thực ra hắn cũng không được những thứ cao cấp hơn, nhưng nguyên nhân vì vậy, cho nên nó càng dễ dàng làm thay đổi nhận thức của một số người. Từ khi có lượng lớn những đồ vật này xuất hiện, thì cường độ lao động của mọi người cũng giảm đi.
Những phát minh ở thôn Đạo Hương cũng dần dần mở rộng đến toàn bộ Thanh Vân Giới, nhìn có vẻ như bình thường, nhưng lại tạo ra ảnh hưởng lớn đối với toàn bộ Thanh Vân Giới.
Những ảnh hưởng đó sự thật có lẽ nhìn không ra cái gì, nhưng là từ mạng lưới vận mệnh nhìn vào, lại có thể nhìn ra gợn sóng —— giống như một con Thiêu Thân, rơi vào mạng nhện, tạo thành một khoảng chấn động.
Đây là do Đường Kiếp làm đấy, chỉ có điều lần này hắn không còn dùng phương thứ là người ngoài cuộc gảy sợi dây vận mệnh, mà là lấy thân phận một người đứng trong mạng lưới vận mệnh ảnh hưởng tới hết thảy.
Ở trong quá trình này, Đường Kiếp lẳng lặng quan sát.
Không còn là quan sát người khác, mà là quan sát chính mình, quan sát hết thảy những gì mà chính mình làm cho thế giới này, tạo thành ảnh hưởng vận mệnh sau đó ảnh hưởng lên vận mệnh của mình.
Đương nhiên, đây hết thảy cần kinh nghiệm và thời gian mới có thể dần dần hiện ra.
Hiện tại hắn mỗi ngày việc chủ yếu cần làm chính là sửa chữa nông cụ cho người dân thôn Đạo Hương, lại chế tạo một ít nông cụ mới để buôn bán, số lượng cũng sẽ không quá nhiều.
Đường thợ rèn hiện giờ đã là một người quan trọng trong thôn, danh khí thậm chí đã truyền đến trong thành. Cũng từng có người muốn mời Đường thợ rèn, nhưng sau khi bị cự tuyệt cũng không dám dùng sức mạnh. Hồ Điệp Án của phủ Xương Bình vốn đã qua hơn sáu mươi năm, nhưng đối với phàm nhân đã rất xa, đối với rất nhiều người tu mà nói lại chỉ như là ngày hôm qua, tên của thôn Đạo Hương cũng bởi vậy mà trở thành cấm kỵ trong lòng nhiều người.
Khi nhàn hạ, Đường Kiếp liền ở trong phòng của mình trồng đủ loại hoa cỏ, có lúc là cùng Hứa Diệu Nhiên hay Y Y trò chuyện.
Y Y đã càng ngày càng có phong phạm nữ vương.
Những ngày không có Đường Kiếp ở bên cạnh, toàn bộ Ngân Nhãn yêu cảnh đều là do vị muội muội của Ngân Nhãn chưởng quản. Hơn năm mươi năm thống trị đất nước, Y Y đã trải qua lừa gạt, phản bội, bán đứng thậm chí phản loạn đủ các loại hiểm ác. Lần nguy hiểm nhất, chính là một vị yêu vương trực tiếp cử binh đánh giết tới hoàng cung. Đó cũng là lần duy nhất, Đường Kiếp ra tay, trấn áp phản loạn, chỉ một chưởng, long trời lở đất, khiến tất cả những kẻ có tâm rục rịch lại lần nữa an phận hơn. Mà sau khi đã trải qua điều này, tính tình của Y Y cũng dần dần thành thục.
Về phần Hứa Diệu Nhiên bên kia, sự tình thì càng đơn giản hơn.
Sau chuyện của Tang Hồng Mai, Thiên Nhai Hải Các không có thử tiếp tục gây khó dễ cho Hứa Diệu Nhiên nữa, chính Linh Lung Thiên Tôn cũng không có tỏ bất cứ thái độ gì. Tuy nhiên nghe đồn, Linh Lung Thiên Tôn cực kỳ tức giận, thậm chí đập nát cả chén dạ quang Thất Bảo mà ba ta yêu thích nhất.
Chỉ có điều tức giận vì Đường Kiếp giết chết đồ đệ của bà ta, hay là đồ đệ bà ta cuối cùng phụ lòng hy vọng của bà ta để đạt thành hiệp nghị tương đương với bán bán đứng, cái đó thì không ai biết cả.
Máy người Bắc Thương Hàn, Thái Quân Dương cũng không có bởi vậy mà trở về phái Tẩy Nguyệt, bọn họ cùng Hứa Diệu Nhiên ký hiệp ước lâu dài, phục vụ cũng là cả Thông Tài Xã mà không phải chỉ một chuyện này. Cuối cùng quan trọng nhất là, tiếp tục bảo hộ Hứa Diệu Nhiên, tăng cường thực lực của Thông Tài Xã đối với tất cả mọi người đều tốt. Dựa theo lời Đường Kiếp nhắc nhở, Hứa Diệu Nhiên lấy một phần tài nguyên tương đương trong lưỡng giới mậu dịch chia cho mọi người, giúp mọi người vững bước tăng trưởng thực lực, mà Thập Tam Ưng phái Tẩy Nguyệt cũng làm chủ lực Thông Tài Xã, vì Hứa Diệu Nhiên xây dựng nên cơ sở thế lực của chính mình.
Duy nhất ngoại lệ chính là Thái Quân Dương, biểu hiện của Đường Kiếp khiến Thái Quân Dương lớn bị đả kích lớn. Tuy rằng là bạn tốt, nhưng tâm cao khí ngạo Thái Quân Dương lại không cam lòng cứ như vậy bị Đường Kiếp bỏ xa, ít nhất không thể bị áp chế ác như vậy, cho nên như trước kiên trì con đường của chính mình, không ngừng đi lưu lạc, chỉ khi nào Hứa Diệu Nhiên cần thì mới trở về giúp một chút, thực lực cũng là vì thế mà đột nhiên tăng mạnh.
Ở Thiên Nhai Hải Các, lấy Hứa Diệu Nhiên làm đại biểu cho lớp hậu bối đang đang trưởng thành từ từ dâng lên, vài thập niên gần đây gần một phần ba những thiên tài hậu bối xuất thân từ thư viện Thiên Nhai đều gia nhập Thông Tài Xã, thực lực tinh tiến kinh người.
Đám người Bắc Thương Hàn, La An Bác lại đều đột phá, thăng tiến lên Tâm Ma.
Duy nhất chưa đột phá chính là phân thân của Đường Kiếp.
Du lịch những năm qua, tuy rằng hành động đều là bản thể, nhưng tâm thần của phân thân cũng chịu ảnh hưởng.
Quá trình thay đổi vận mạng, cũng là quá rình thay đổi bản thân.
Nương theo con đường du lịch, Đường Kiếp phát hiện trên người mình tiềm tàng rất nhiều vấn đề. Từng cho là thực lực cơ sở của mình đã đủ rồi, nhưng trong quá trình tăng nhanh tốc độ tiến cảnh, kỳ thật vẫn mang đến rất nhiều tai hoạ ngầm. Đám tai hoạ ngầm bây giờ còn không thấy rõ, nhưng ở tương lai lại có thể trở thành phiền toái lớn.
May có được lần du lịch này, mới rốt cục khiến hắn phát hiện vấn đề của bản thân, cũng cố gắng điều giải, giải quyết, bắt đầu bù lại những điểm còn thiết hụt.
Trong nháy mắt lại mười năm trôi qua.
Đường Kiếp phát minh ra nông cụ mới đã đi xuất khỏi phủ Xương Bình, bắt đầu truyền bá trong hơn nửa Phượng Sơn quốc nội.
Chiếc lưới vận mạng lại một lần nữa bị rung động, mạng lưới vận mệnh bao phủ xuống phát sinh vô số điểm biến hóa và đều cò quan hệ với Đường Kiếp —— bởi vì đám nông cụ này.