Từng đã là thiên tài Yêu tộc, hiện giờ đã là Công chúa Yêu tộc tiếng tăm lừng lẫy.

Chàng học sinh ngây thơ năm đó, cũng đã thành anh tài tuấn kiệt của Phượng Sơn quốc.

Hai năm trước, Nguyệt Nhan biến hóa thành công, đã trở thành một tiểu mỹ nhân khiến vô số Yêu tộc thèm nhỏ dãi.

Lý Viêm cũng tấn cấp Thiên Tâm, trở thành nhân tài mới xuất hiện xuất sắc nhất Phượng Sơn quốc.

Vận mạng liên tuyến rốt cục làm cho bọn họ lại gặp lại nhau.

Đông Tân Quan.

Một hồi đại chiến sắp triển khai.

Tướng quân trấn giữ Đông Tân Quan tất nhiên đã đổi người, lão tướng quân Cố Phẩm Chương hơn mười năm trước đã chết trận.

Ngũ thập đa niên thì quang
Hùng quan y cựu tại
Thiết giáp kỷ nhân hồi.

Từng đã là gương mặt quen thuộc, nay đều biến mất không thấy nữa.

Lý Viêm là một thế hệ ngườ tu của Phượng Sơn quốc lĩnh quân ra trận, hiện tại đã ở trên chiến trường Đông Tân Quan.

Tương ứng với bên đó, bên này yêu vương Dạ Bạch cầm đầu bốn vị yêu vương khởi xướng liên hợp công kích, khi Công chúa Yêu tộc, Nguyệt Nhan cũng tham gia trận chiến đấu này, nàng ra trận với thân phận là yêu tướng.

Lý Viêm và Nguyệt Nhan cứ như vậy phân thành hai phe, cũng không biết sự tồn tại của nhau.

Rất nhiều năm trước kinh hồng thoáng qua, trí nhớ đã sớm phai nhạt, cho dù nguyên hình tái hiện trước mắt, cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Nhưng vận mệnh có lúc hông nói đạo lý đấy, nếu nó nguyện ý, cho dù là trí nhở phủ đầy bụi băm hơn ba mươi năm cũng có thể lôi ra; nếu nó nguyện ý, cho dù là hai quân trên chiến trường, cũng có thể có cơ hội để cả hai nhìn thấy đối phương.

Khoảng cách bên ngoài Đông Tân Quan ba vạn dặm, Đường Kiếp nhẹ nhàng đẩy ngón tay.

Lúc này đây hắn làm có chút quá mức.

Không còn là kích thích sợi dây vận mạng, mà là trực tiếp tạo ra một sợi dây nhân quả giữa Nguyệt Nhan và Lý Viêm.

Sợi dây này sẽ thức tỉnh trí nhớ của bọn họ, làm cho bọn họ nhận ra nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, cho đến yêu nhau.

Nếu như là đối vơi hai người tu cấp Thiên Tâm hoàn toàn xa lạ, Đường Kiếp cũng không làm được tự nhiên, phóng khoáng, tùy ý như vậy.

Nhưng Lý Viêm và Nguyệt Nhan từ khi sinh ra thì vận mạng đã bị hắn ảnh hưởng, sống dưới sự bố trí của hắn. Có thể nói tính cách của bọn họ, thói quen của bọn họ, toàn bộ mọi thứ của bọn họ đều bị ảnh hưởng từ Đường Kiếp, về phần bọn họ thì căn bản không có khả năng đi phản kháng.

Vì thế kế tiếp hết thảy trở nên thuận lý thành chương.

Một vị anh kiệt Nhân Tộc cùng một vị Công chúa Yêu tộc trên chiến trường gặp nhau, triển khai một hồi đại chiến. Trong hỗn loạn, bọn họ trước sau rời khỏi chiến trường, càng đánh càng xa, cũng cuối cùng đấu đến song phương sức cùng lực kiệt, cũng trong lúc vô ý rơi vào hiểm địa.

Thì ra là tại lúc này, bọn họ đều nhận ra đối phương.

Bọn họ bắt đầu hóa giải can qua, cũng cùng nhau vì thoát ly hiểm cảnh mà cố gắng. Trong quá trình này, Lý Viêm thể hiện ra cơ trí của gã, Nguyệt Nhan thể hiện ra sự thông tuệ của nàng, bọn họ bị đối phương hấp dẫn, cảm tình đột nhiên tăng mạnh.

Cuối cùng, mọi chuyện trong một đêm mãnh liệt, cứ tự nhiên mà xảy ra thôi.

Trong thế giới u ám dưới lòng đất, hai kẻ lưu lạc dựa sát sưởi ấm cho nhau, tình cảm của họ đã vượt qua mối thù giữa Yêu tộc và Nhân tộc.

Đến bước này, Đường Kiếp biết rằng chính mình thí nghiệm đã hoàn thành, chỉ kém một bước cuối cùng nữa thôi.

Hắn gảy nhẹ ngón tay, nói:
- Ngươi, Lý Viêm, thân vì nhân loại, lại luyến thương Yêu tộc, nội tâm thống khổ không chịu nổi. Tuy nhiên loại thống khổ này, đã cho ngươi khích lệ, khiến ngươi hăng hái, cũng chung quy vì nó mà có một ngày trở thành bậc chí tôn, vì sinh tồn của nhân loại mà chiến đấu!

Tiếp theo tiếp ngón tay hắn lại gảy lên:
- Ngươi, Nguyệt Nhan, thân là Yêu tộc, lại yêu thương con người, tội không thể tha thứ. Cả đời ngươi, đều vì sự chung sống hòa bình của Nhân loại và Yêu tộc mà cố gắng.

Theo lời hắn nói, hai điểm hào quang theo sợi tơ vận mạng bay vào lòng đất, tiến vào cơ thể Lý Viêm và Nguyệt Nhan.

Đây đạo niêm cuối cùng mà Đường Kiếp gieo xuống đầu bọn họ.

Thời khắc này ý niệm trong đầu phù hợp nội tâm của bọn họ, phù hợp với tình trạng hiện tại của bọn họ, cho nên họ sẽ không phải chịu bất luận mâu thuẫn gì. Nhưng trong quá trình này, Đường Kiếp đã hoàn thành việc tạo thành lối suy nghĩ trọng yếu của hai thiên tài yêu và nhân.

Nếu có một ngày, bọn họ thật có thể đủ lớn mạnh, như vậy thì niềm tin mà Đường Kiếp cắm vào trong lòng bọn họ sẽ phát huy tác dụng, dùng hành động của họ của khắc sâu ảnh hưởng toàn bộ Thanh Vân Giới, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh tương lai của Thanh Vân Giới.

Nhưng Đường Kiếp cũng không thể xác định được điều này.

Bởi vì sau đó, hắn sẽ không không tiếp tục gẩy sợ dây vận mệnh ảnh hưởng bọn họ nữa, Lý Viêm và Nguyệt Nhan sẽ thoát khỏi anh hưởng của Đường Kiếp, chính thức có được cuộc đời của mình.

Bọn họ có lẽ sẽ chết đi, có lẽ sẽ gặp được những điều đau khổ khác mà không có Đường Kiếp tương trợ, cũng có thể có thể bởi vì khuyết thiếu lực lượng ảnh hưởng mà dần dần phai nhạt niềm tin mà Đường Kiếp sâu cắm vào trong lòng bọn họ.

Không ai biết được tương lai sẽ thế nào.

Đường Kiếp chỉ biết mình đã rắc hạt giống, hạt giống liên quan đến tương lai Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong, nhưng rốt cuộc là nó có trưởng thành hay không, thì là do vận mệnh của thế giới này quyết định rồi.

Đường Kiếp lưu lại hạt giống vận mệnh cuối cùng cũng sẽ bị đồng hóa, ảnh hưởng.

Vận mệnh của Thanh Vân Giới, chung quy vẫn do do Thanh Vân Giới tự mình quyết định.

- Nếu ngươi không muốn trở thành một đứa nhỏ phản nghịch, như vậy đến thời điểm buông tay thì nên buông tay...đây là tốt nhất, nhân sẽ không thể nghịch thiên.
Đường Kiếp mỉm cười lẩm bẩm.

Thế giới tối tăm dưới lòng đất truyền đến tiếng lẩm bẩm, Đường Kiếp không có tiếp tục chú ý, hắn xoay người rời đi.

Lại tiếp tục hành trình.

Rời khỏi Lý Viêm và Nguyệt Nhan, Đường Kiếp vẫn chưa muốn trở về.

Giống như một con chim không biết mệt mỏi, trước khi hắn cảm thấy mệt, hắn sẽ không ngừng vỗ cánh, Đường Kiếp lại tiếp tục bước đi trên hành trình của mình.

Trong lúc mơ hồ, hắn dường như cảm thấy mình còn có chuyện gì đó quan trọng chưa hoàn thành.

Tuy nhiên cảm giác này giống như ở trong bể tăm tối, hắn không thể nắm bắt rõ ràng được, Đường Kiếp cảm nhận được nhưng lại không có phương hướng.

Hắn chỉ có thể cứ như vậy bước đi, từ từ tìm kiếm chút ánh sáng thuộc về bản thân mình.

Hôm nay, trước mặt Đường Kiếp xuất hiện một khung cảnh quen thuộc.

Nơi điền dã nông thông, một vài nông gia đang cuốc đất trồng hoa màu, gió hiu hiu thổi, tạo lên từng làn sóng lúa.

Thông Đạo Hương.

Chính mình trong lúc vô tình, không ngờ đã vô ý trở lại điểm khởi đầu.

Cách biệt sáu mươi năm, thông trang vẫn như trước, cảnh còn người mất cho dù năm đó tiểu đồng tóc trái đào, hiện giờ cũng đã là ông lão tám mươi tuổi rồi, đối với Đường Kiếp đã sớm không còn chút ấn tượng.

Đứng ở bên bờ ruộng, Đường Kiếp nhìn người nông dân bận rộn, hồi tưởng lại cơ duyên của mình từng có ở thôn Đạo Hương, trong lòng không kìm được chút cảm thán.