Nhưng lưới có thể phá tan, nhưng những sợi tơ liên lụy thì khó có thể vùng thoát khỏi.

Cho dù là thứ tồn tại hùng mạnh nhất, cũng không có khả năng không để cho mình lây dính một sợi tơ vận mạng nào, cũng ở trong vô hình bị vận mạng ảnh hưởng.

Đường Kiếp còn chưa tới mức đi ảnh hưởng được tới một cường nhân, nhưng hắn tính toán thử đi bồi dưỡng một cường nhân, từ lúc hắn tồn tại mới bắt đầu, liền vì nàng bện lên sợi tơ vận mạng.

Điểm này là hắn ở trên đại thảo nguyên học được.

Thời gian, là thứ vũ khí tốt nhất, có thể làm được rất nhiều chuyện mà nguyên bản không làm được.

Nghĩ vậy, một chút vận mệnh ánh sáng đã lặng yên không một tiếng động tiến vào trong cơ thể hươu cái.

Làm xong chuyện này, Đường Kiếp liền rời đi.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, lần này là thẳng đến phương hướng của Phượng Sơn quốc mà đi.

Xuyên qua Đông Tân quan, xâm nhập vào sâu trong Phượng Sơn quốc.

Hắn đi tới dưới chân thiên tử, thủ đô của Phượng Sơn quốc.

Là một đô thành nhân loại, nơi này tất nhiên là cực phồn hoa.

Đường Kiếp lại không thèm để ý, chỉ tùy ý chậm rãi bước trên đường.

Hắn đi vào một ngõ nhỏ, nhìn thấy một đứa bé trai đãng cưỡi ở trên cổ một người làm, quơ thanh kiếm gỗ xông tới đây.

Một khắc này, hắn dường như thấy được chính mình lần đầu tiên quen biết Vệ Thiên Xung.

Tuy nhiên so sánh với Vệ Thiên Xung, đứa trẻ này đẹp trai hơn nhiều, đôi mắt đen làm người ta yêu mến.

Ngay tại khi đang chơi vui vẻ, nó nhìn thấy một người nam nhân đột nhiên hiện ra đứng ở trước mặt mình.

Liền như vậy một bông hoa, xuất hiện.

Đứa trẻ không hề sợ hãi, ngược lại hưng phấn trừng to mắt:
- Ngươi là tiên nhân sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Ừ, ngươi tên là gì?

- Ngươi là tiên nhân, như thế nào lại không biết tên của ta?
Đứa trẻ chân thành nói.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Nếu như vậy, ta đây thử xem.

Hắn đặt một ngón tay lên mi tâm nam hài, một chút vận mệnh ánh sáng đã theo đó tiến vào cơ thể đứa trẻ.

Cũng không thu ngón tay lại, Đường Kiếp nói:
- Ngươi tên là Lý Viêm, con trai của Lại bộ thượng thư.

Trên mặt nam hài hiện ra sự hưng phấn:
- Đoán đúng rồi.

- Ngươi có một mơ ước, là đánh đuổi Yêu tộc, khôi phục hào quang Nhân tộc.
Đường Kiếp tiếp tục nói.

Đứa trẻ kinh ngạc:
- Đây là giấc mộng gì? Ta không có ước mơ như vậy.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, giấc mộng lớn như vậy không thích hợp với nó.

- Ngươi sau này sẽ có.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Hắn thu ngón tay lại:
- Tương lai của ngươi, chính là định trước sẽ trở thành một đại nhân vật.

- Còn vĩ đại hơn phụ thân ta sao?
Nam hài ngây thơ hỏi.

- Vĩ đại hơn ông ta nhiều.
Đường Kiếp khẳng định nói.

- Vậy thì thực quá tuyệt vời!
Nam hài lớn tiếng nói, vỗ người hầu bên dưới nói:
- Đại Trụ nghe thấy không? Tiên nhân nói, tương lại ta sẽ trở thành nhân vật còn vĩ đại hơn cha ta.

- Tiên nhân? Tiên nhân ở đâu cơ?
Kẻ hầu tên Đại Trụ mê hoặc nhìn xung quanh.

- Không phải ở đây sao…
Nam hài ngẩng đầu, bóng dáng của Đường Kiếp đã biến mất không tăm hơi.

Thành Tây Phàm.

Hai tháng sau, hươu yêu mẹ sinh ra chú hươu con tên là Nguyệt Nhan.

Là một con hươu cái, có đôi mắt to xinh đẹp mê người, mới sinh ra nó cũng không giống như cha mẹ mình. Hươu con không giống hươu bố mẹ có thể nói chuyện, suy nghĩ, giảng đạo lý, nó còn không chân chính được coi là một yêu vật, mà chỉ là một con hươu con mà thôi.

Tuy nhiên theo thời gian, khi nó lớn lên, huyết mạch Yêu tộc sẽ dần thức tỉnh, chúng nó sẽ dần thể hiện ra lực lượng của yêu vật. Một số yêu vật còn có thể thức tỉnh nhiều lần, Bảo Nhi là một ví dụ như vậy.

Đối với yêu vật mà nói, bao giờ sức mạnh thức tỉnh cũng là càng sớm càng tốt.

Hươu con Nguyệt Nhan khi được ba tuổi, lần đầu tiên thức tỉnh, và thể hiện yêu lực mạnh hơn những yêu vật bình thường rất nhiều.

Bắt đầu từ hôm nay, ở thành Tây Phàm một thiên tài yêu tộc sẽ từ từ phát triển.

Từ ba tuổi đến mười ba tuổi, Nguyệt Nhan chỉ dùng mười năm thời gian đã phát triển từ Thông Linh đến Khai Trí.

Khi hươu con mới ở vào tuổi vị thành niên, đã có thể nói tiếng người, gọi phụ thân và mẫu thân, khiến toàn bộ thành Tây Phàm oanh động.

Thành Tây Phàm là một thành thị khá phát triển dưới trướng của Cực Quang Yêu Hoàng, thành chủ là Yêu Vương Bạch Dạ, cũng là một kẻ cực kỳ tâm phúc của Cực Quang.

Ngày Nguyệt Nhan Khai Trí, Bạch Dạ triệu kiến Nguyệt Nhan, thu nàng ta làm nghĩa nữ, hươu con chính thức trở thành một công chúa của Yêu tộc.

Cùng lúc đó, trong Phượng Sơn quốc, một ngôi sao nhân loại cũng nhanh chóng lớn lên.

So sánh với Nguyệt Nhan, con đường trưởng thành của Lý Viêm không hề thuận buồm xuôi gió như vậy. Từ gia tộc đến học viện, trên con đường trưởng thành, Lý Viêm đã trải qua đủ loại âm mưu, đánh lén. Mẫu thân mất sớm, kế mẫu ác độc, huynh đệ mưu mô, bạn học ám toán lẫn nhau… Lý Viêm gần như trải qua hết thảy mọi đau khổ, dường như toàn bộ thế gian đều cùng gã đối nghịch.

Nhưng mỗi một lần gặp phải điều không may, Lý Viêm đều có thể gặp dữ hóa lành, thậm chí trong họa được phúc.

Thực lực của gã bay nhanh trưởng thành .

Năm mười hai tuổi, Lý Viêm tiến nhập học viện tu tiên lớn nhất Phượng Sơn quốc là Loan Sơn học viện.

Ở nơi đó, gã vừa tu luyện, vừa học tập lịch sử nhân loại. Từ quá khứ huy hoàng của nhân loại từng và bây giờ càng ngày càng thảm đạm, Lý Viêm hạ một ước nguyện ảnh hưởng tới cả cuộc đời của gã: Đánh đuổi Yêu tộc, khôi phục hào quang Nhân Tộc!

Lúc này Lý Viêm đã không nhớ rõ cuộc gặp gỡ trước kia, không nhớ rõ người qua đường đã từng ngắt lời, chỉ kiên trì tiêu sái đi trên con đường của mình, từ đầu đến cuối không biết ở bên cạnh gã là mạng lưới vận mệnh, luôn luôn điều khiển, ảnh hưởng đến gã.

Đường Kiếp rất bận.

Bận rộn đi về giữa hai nơi, vừa phải chăm sóc Nguyệt Nhan, vừa cần chiếu cố Lý Viêm.

Mạng lưới vận mệnh tạo thành ảnh hưởng, bởi vì không ngừng bị mạng lưới vận mệnh to lớn bên ngoài ăn mòn và đồng hóa, nên mạng lưới vận mệnh của Đường Kiếp chỉ có thể có tác dụng nhất thời, không thể ảnh hưởng một đời, nên nó cần Đường Kiếp không ngừng đi bổ sung, điều chỉnh, chứ không phải một lần thi thuật, cả đời hữu hiệu.

So sánh với mạng lưới vận mệnh mà Đường Kiếp từng bện trên đại thảo nguyên, Đường Kiếp hiện giờ chỉ chuyên tâm với Lý Viêm và Nguyệt Nhan hai điểm. Nên tất cả vận mệnh liên tuyến đều chỉ nhằm vào bọn họ.

Giống như viết phần mềm vậy, Đường Kiếp dùng phương thức của mình ở hai người trẻ tuổi viết xuống đường lối mà chính mình mong muốn. Lý tưởng của bọn họ, tiến cảnh của bọn họ, những điều phát sinh bên cạnh bọn họ, hết thảy đều là Đường Kiếp an bài.

Tuy rằng chiều rộng bởi vậy mà thu nhỏ lại, nhưng chiều sâu lại nâng cao hơn nhiều.

Vận mệnh ánh sáng hướng về tương lai kéo dài, thông qua sợi dây này, Đường Kiếp thậm chí có thể nhìn thấy tương lai mấy năm sau có khả năng phát sinh ở trên hai người trẻ tuổi bọn họ.

Đại Dự Ngôn thuật!

Đúng vậy, đây là bản chất Đại Dự Ngôn thuật, có thể dự đoán tương lai!

Vận mệnh chi đạo không phải có thể đoán trước tương lai, mà là ngay từ đầu đã sắp xếp xong xuôi tương lai.