Tuy nhiên rất nhanh, đói khát khiến chúng nó không còn chú ý tới Đường Kiếp, bắt đầu nhìn ngó chung quanh tìm bóng dáng báo mẹ, đồng phát ra tiếng kêu như mèo.

Không có mẹ, hai con báo săn nhỏ nhất định sẽ chết đói ở trên đại thảo nguyên.

Nhìn hai con báo săn nhỏ, Đường Kiếp xoay người rời đi, vừa mới đi vài bước, lại cảm thấy góc áo căng căng.

Cúi đầu, hắn nhìn thấy một con báo săn nhỏ đang ra sức cắn góc áo của hắn, lôi về phía sau lôi kéo, giống như đang cố gắng lôi thức ăn của mình vậy.

Một khắc này, trong lòng Đường Kiếp hơi hơi xúc động rồi..

- Cũng là một tiểu gia hỏa không chịu từ bỏ.
Đường Kiếp mỉm cười:
- Được rồi, nếu như vậy, ta đây liền giúp các ngươi một tay.

Hắn quay người lại, ôm hai con báo nhỏ đi tới gần đàn sói.

Khi Đường Kiếp đi vào, bầy sói căng thẳng hẳn lên, chúng nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp

Đường Kiếp lại không thèm để ý, chỉ phất tay, đã thổi tan bày sói.

Hắn đặt hai con báo nhỏ cạnh thi thể báo mẹ.

Hai con báo nhỏ vây quanh người báo mẹ, muốn báo mẹ đứng lên.

Dường như là ý thức được cái gì, con báo lúc nãy cắn góc áo Đường Kiếp phát ra tiếng rên rỉ, mà một con khác thì chạy tới bên cạnh con linh dương, bắt đầu há miệng gặm cắn.

Nó đã đói bụng lắm rồi.

Nhìn bộ dáng của bọn nó, Đường Kiếp mỉm cười.

Một khắc này hắn đột nhiên quyết định, hắn phải ở lại, nhìn hai con báo nhỏ này trưởng thành.

Đường Kiếp đặt tên cho hai con báo nhỏ.

Con báo cắn góc áo của Đường Kiếp thông minh chút, gọi là Linh Nha, một con khác khờ chút, gọi là Hổ Đầu.

Linh Nha và Hổ Đầu rất nhanh chóng hòa hợp với Đường Kiếp.

Chúng nó xem Đường Kiếp thành cha mẹ, cùng hắn chơi đùa.

Mỗi một thời gian trôi qua, Đường Kiếp sẽ mang chút thức ăn cho chúng nó, nhưng cũng không cho chúng ăn no, bình thường luôn khiến hai tiểu tử kia bị vây đói lửng dạ, chỉ có như vậy, mới có thể nuôi dưỡng chúng có khả năng săn mồi mãnh liệt, Đường Kiếp không có ý định làm bảo mẫu của chúng nó cả đời.

Ở dưới sự chăm sóc của Đường Kiếp, Linh Nha và Hổ Đầu lớn rất nhanh.

Chúng nó bắt đầu tự mình kiếm mồi.

Mới đầu, Linh Nha và Hổ Đầu luôn thất bại, nhưng thời gian dần trôi qua, kyyx thuật đi săn của chúng nó bắt đầu trưởng thành, xác xuất thành công cũng bắt đầu nâng cao.

Báo săn đi săn xác xuất thành công vẫn luôn là tương đối cao đấy, tuy nhiên chúng cũng luôn gặp phải nguy hiểm đến từ những dã thú khác uy hiếp. Bầy sói, linh cẩu, còn có sư tử cũng đều có thể cướp đoạt thức ăn của chúng.

Cảnh này khiến chúng nó nhất định phải thời khắc duy trì cẩn trọng.

Có mấy lần chúng nó thậm chí gặp phải tai hoạ ngập đầu, may mắn có Đường Kiếp ở đó, lặng lẽ kích thích sợi dây vận mạng, hắn trợ giúp hai con báo nhỏ giải thoát chúng trong lúc nguy nan.

Nhưng trừ lần đó ra, hắn gần như không làm thêm bất cứ điều gì nữa.

Linh Nha và Hổ Đầu cuối cùng cũng trưởng thành, dựa theo tập tính của báo săn, lúc này báo mẹ phải đuổi bọn chúng đi, khiến chúng nó có cuộc sống độc lập.

Vì thế Đường Kiếp rời đi, hai con báo săn không ngừng kêu gọi hắn, nhưng thân ảnh của Đường Kiếp vẫn dần dần rời xa.

Hắn ở trên thảo nguyên du đãng, rất nhanh lại tìm được một con chim ưng mất mẹ.

Nó ở trong tổ chim thê lương kêu, Đường Kiếp cứu con ưng non, tự tay bón cho nó ăn.

Sau đó không lâu, Đường Kiếp lại cứu ba con sư tử con, sư tử bố bị một con sư tử khác đánh bại, vì chiếm lấy mẹ của bọn nó, nên con sư tử đực đó muốn giết chết đám sư tử con. Mặc cho sư tử mẹ bảo vệ cũng vô dụng. Đi ngang qua Đường Kiếp đúng lúc gặp chúng nến cứu hai con sư tử con, cũng đặt tên cho chúng gọi là Đao Ba và Ban Mao.

Cứ như vậy, Đường Kiếp ở trên thảo nguyên tự do tự tại sinh hoạt, giống như một dã nhân, thoáng cái đã qua nhiều năm.

Trong lúc đó, ngoại trừ những động vật hắn thu dưỡng ra, hắn gần như không hỏi qua bất cứ chuyện gì, chỉ ngẫu nhiên dùng tâm đầu ý hợp trò chuyện với Y Y, nói cho nàng tình hình của mình, chia sẻ cảm xúc với Y Y. Ngẫu nhiên Y Y có vấn đề không xử lý được, cũng sẽ giúp nàng đưa ra chủ ý.

Mỗi một năm, khi Mệnh Vận Đạo Tắc khôi phục lực lượng, Đường Kiếp cũng sẽ thông qua Tiểu Tam nói chuyện với Hứa Diệu Nhiên.

Vì ở cách xa nhau, nên kết nối tâm linh là nơi ký thác tình cảm của hai người.

Cũng may tu tiên không giới hạn năm tháng, sau khi Đường Kiếp chưa chết, thời gian chờ đợi cũng không là vấn đề nữa.

Mọi người vẫn nói, tu luyện tới trình độ Thiên Tâm, tùy tiện bế quan chính là mười năm.

Rất nhiều người bế qua tu luyện mấy lần, trăm năm thời gian cũng như vậy mà trôi qua.

Năm đó Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên từ Linh Hoàn xông lên Tâm Ma, dựa vào đều là đại lượng dược vật, nhưng chung quy không phải chính đạo. Hiện giờ buông ra khúc mắc, chầm chậm bước lên, sẽ thành chính lý.

Chính vì nguyên nhân chính này, cho nên sau khi biết được tin tức đối phương, Đường Kiếp cũng không sốt ruột nữa, mà là thời gian dần qua tích lũy lại, lẳng lặng chờ đợi, dụng tâm cảm thụ.

Hắn cùng với tinh tinh, sói hoang, hổ, sư tử thậm chí hùng ưng ở cùng nhau, kết giao bằng hữu với chung nó, học tập phương thức sống của bọn chúng.

Hắngiúp sư tử đỡ đẻ, cho báo con uống sữa, thậm chí còn dạy đám hổ con mất mẹ phải đi săn thế nào.

Nhưng cũng nhiều thời điểm, hắn thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn nhìn lũ dã thú truy đuổi và cắn giết nhau, sau đó đám thú con sinh ra lớn lên, chúng nó đã được dạy bảo về quy luật đào thải thế nào.

Nhìn chúng ở trong tàn khốc trong tranh đấu bị thương, rồi chết đi.

Có rất ít động vật là chết già đấy, tại đây trên manh đất nơi chốn sung mãn hung hiểm, nếu già yếu mà chết, cũng đồng nghĩa việc mất đi năng lực sinh tôn. Loài bij săn bắt sẽ bởi vì già nua mà mất đi năng lực trốn tránh, cuối cùng bị bắt giết, mà loài săn thức ăn cũng sẽ bởi vì mất đi năng lực săn thức ăn mà chết đói.

Bất kể loại kết cục nào, đều là cực kỳ bi thảm đấy.

Ý nghĩa sinh mạng ở đây dường như chính là lấy phấn đấu bắt đầu, lại lấy bi kịch để kết thúc.

Sau khi tiến vào thảo nguyên năm thứ hai, Hổ Đầu chết.

Nó trong một lần săn bắt không cẩn thận bị thương, thương thế liên lụy, khiến cho bản thân nó đi theo bước chân của báo mẹ, cuối cùng đói chết, nó trở thành đứa con đầu tiên mà Đường Kiếp nuôi dưỡng thất bại.

Nửa năm sau, Đường Kiếp thu dưỡng một tinh tinh nhưng nó đã trở thành thức ăn của một yêu vật.

So sánh với nó, Linh Nha tốt hơn nhiều. Sau khi trưởng thành, nó tìm được một người bầu bạn, cũng sinh ra hai con báo con, chúng nó cuối đại bộ phận đều sống được, chỉ ngoại trừ một con báo con, trong đêm chạy lạc mất, không tìm về được.

Đường Kiếp thu dưỡng ba con sư tử con cũng dần lớn lên.

Chúng nó rất nhanh ra ở riêng, cũng thành lập gia tộc của riêng mình.

Khi Đường Kiếp ở thả nguyên năm thứ năm, Lợi Trảo cũng qua đời.

Nó chết trong một lần nội đấu, khi cùng một con sư tử tranh đoạt quyền giao phối, bị thua, trọng thương rồi cuối cùng chết ở trên đồng hoang, và bị một đám sói xé xác.