Tin tức Ngô gia nhị lão khiến cho Đường Kiếp bi thương mất mấy ngày.

Loại bi thương này là áy náy và hoài niệm với hai người họ, cũng là nhân thức phản tỉnh lại.

Bản thân từng là Đường Kiếp cố gắng tinh tiến, kiên quyết tiến lên, không e ngại bất kỳ khiêu chiến nào.

Điều đó khiến hắn trải qua đủ các loại phiêu lưu mạo hiểm, nhưng cũng từ trong những mạo hiểm mà thu được lợi ích lớn.

Nhưng lần này, hắn đột nhiên cảm giác mình bước đi quá nhanh, cũng sẽ bỏ qua rất nhiều thứ trên đường đi, bỏ qua rất nhiều người và vật quan trọng.

Ngô gia nhị lão chính là nhân vật trọng yếu mà hắn bỏ qua trong nhân sinh của mình, hơn nữa khi hắn đã bỏ qua, thì không có cách nào quay đầu lại được.

Nếu cứ như vậy, tương lai hắn còn bỏ qua bao nhiêu trạm nữa đây?

Đường Kiếp không biết, nhưng hắn đã ý thức được, có lẽ mình lên dừng bước chân điên cuồng tiến lên kia thả chậm bước tiến, vừa nhìn ngắm phong cảnh, vừa học các tiến trình tinh tiến tự nhiên.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp không khỏi nhớ tới câu chuyện lão tăng quét rác ngày xưa:
- Khi tu võ, đừng quên phật lý.

Phật lý ở đây không phải là lý luận Phật gia, mà là đạo lý thiên hạ.

Đạo giả thiên hạ đại đạo, lý giả luận chi quy.

Vừa phải hiểu thiên đạo, cũng phải thông nhân luận, không bỏ bên nào, trọng võ nhưng không thể khinh văn.

Nghĩ thông suốt được điểm này, tâm tình của Đường Kiếp rốt cuộc cũng khá hơn nhiều.

Từ ngày hôm nay Đường Kiếp đối với tu luyện không còn theo đuổi đột phá tinh tiến nữa, ngoại trừ mỗi ngày tu luyện ra khi nhàn hạ Đường Kiếp cũng sẽ đi dạo chung quanh. Thưởng thức nhân sinh, thử xem muôn màu muôn vẻ của nhân gian. Trước kia Đường Kiếp cũng làm vậy, nhưng mà lúc nào cũng mang theo rất nhiều tâm trạng, còn hiện tại, trong lòng buông lỏng mọi thứ bề bộn, tâm tình của Đường Kiếp cũng bình tĩnh hơn, cảm thụ được hết thảy mọi thứ.

Không phải là vì mong muốn đạt được sức mạnh, chỉ là vì một khắc tâm linh bình tĩnh này.

Mặc dù như thế, dưới vô số công việc bộn bề, Đường Kiếp cảm giác chính mình vẫn như cũ rất khó tìm kiếm được phần an bình chân thật trong nội tâm mình.

Cuộc sống như vậy cứ trải qua mấy tháng nữa, rốt cục, hôm nay Đường Kiếp quả quyết đưa ra quyết định.

- Y Y, ta phải rời khỏi một thời gian ngắn, mọi sự vụ trọng yêu tộc, liền nhờ muội rồi.

- Xảy ra chuyện gì sao? Ca ca!

- Không có, chỉ là ta muốn đi ra ngoài một chút, tìm nơi thanh tĩnh trải qua một thời gian để bình tâm lại.

Nói xong hắn đã vươn người đứng dậy, đi ra ngoài cung.

Khi đó chẳng ai ngờ rằng, Đường Kiếp lần này rời đi, nhưng lại mấy chục năm cũng chưa trở về.

Đi ra khỏi hoàng cung, Đường Kiếp bắt đầu đi khắp nơi trong Thanh Vân Giới du ngoạn sơn thủy.

Khi hắn chân chính lấy tâm tính phàm nhần đi du lịch trong thế giới này, nguyên bản những thứ không đáng chú ý đều trở nên thú vị.

Sáng sớm trên lá cây có sương sớm, chính ngọ dưới bóng cây có vết nắng xuyên qua, trời chiều kết thúc có ánh nắng chiều, mỗi một phong cảnh đều hấp dẫn hắn, khiến hắn nghỉ chân nhìn ngắm, yên tĩnh thưởng thức, cũng cảm nhận được lạc thú vô tận trong đó.

Bởi vì muốn tìm kiếm nơi thanh tĩnh, nên Đường Kiếp chuyên đi tới những địa phương hoang vắng.

Thảo nguyên rộng lớn, rừng cây rậm rạp, còn có núi non trùng điệp, nơi nào Đường Kiếp đều tới, vừa đi vừa ngắm cảnh.

Ngày hôm nay, hắn đi vào một mảnh thảo nguyên.

Cỏ xanh lục như chiếc thảm, chạy thẳng về phía chân trời.

Đàn hươu từng cụm một đang ở trên thảo nguyên gặm cỏ, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Một cn báo hoa đen đang nằm sấp trên thảo nguyên, chậm rãi tiến gần tới đàn hươu.

Sau đó nó đột nhiên nhảy lên, lao về phía đàn hươu, đàn hươu giống như nhận được mệnh lệnh đồng thời nâng gót chạy như điên.

Nhưng tốc độ của bọn nó hiển nhiên không thể so sánh với con báo săn, báo săn chạy như bay đuổi theo phía sau, khi nó sắp đuổi kịp một con hươu nhỏ, trong lúc đó một con trăn lớn từ trong thảo nguyên đột ngột xuất hiện. Mới vừa xuất hiện liền cuồn cuộn nổi lên khôn cùng yêu phong, mồm há to, con hươu hoảng hốt chạy bừa, một đầu đụng vào trong miệng nó. Báo săn cũng ý thức được không ổn, đúng lúc lui về, vội vàng thoát khỏi miệng con trăn lớn này. Con trăn yêu cũng không thèm đuổi theo, cứ như vậy lười biếng nằm xuống.

Mặc dù chỉ là một yêu vật vừa mới Thông Linh, chưa Khai Trí, nhưng tại đây trên mảnh thảo nguyên này, không thể nghi ngờ sự tồn tại của nó như vương giả tồn tại.

Nó đi săn thậm chí không cần đi chờ đợi, tứ phục, đuổi bắt, chỉ cần nổi lên phong yêu, là có thể dễ dàng bắt được.

May mà yêu vật số lượng không nhiều hơn sinh vật, nếu không thiên hạ đã không còn nơi cho phàm vật tồn tại, mà yêu vật sau khi Khai Trí, cũng tự sẽ rời khỏi nơi này, đi tới Yêu tộc tụ cư. Dù sao chỉ có ở nơi đó, chúng nó mới có thể đạt được càng nhiều thức ăn có linh tính, cũng đạt được phương pháp tốt hơn nâng cao thực lực bản thân.

Mất đi con mồi báo săn khập khiễng bước đi ở trên thảo nguyên.

Vừa rồi khi thoát đi, nó không cẩn thận ngã bị thương ở chân.

Đây đối với con báo săn lấy tốc độ để nuôi sống bản thân mà nói, không thể nghi ngờ là đòn trí mạng đấy.

Nó trở lại chỗ ở của mình, hai con báo săn nhỏ đáng yêu đi tới bên cạnh báo mẹ, thân thiết ỷ ôi làm nũng, cũng mở miệng kêu thét đòi ăn. Nhưng mà bọn nó cũng không nhìn thấy báo mẹ mang thức ăn về, lo lắng con báo săn nhỏ liền đi chung quanh người báo mẹ không ngừng chuyển. Báo săn mẹ chỉ có thể dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp con của mình, an ủi chúng nó.

Đồng thời cũng liếm láp miệng vết thương của mình.

Chân của báo mẹ bị què rồi, không thể tiếp tục săn mồi.

Điều này bao trùm lấy nó, còn có con của nó, đều sẽ bởi vậy mà đói chết.

Báo săn mẹ phát ra tiếng rên rỉ đau thương.

Nó quyết định vì đám con nhỏ đi mạo hiểm một lần.

Một đàn sói sau khi săn một con linh dương, đang cùng nhau xé xác ăn, thì báo mẹ tiến tới.

Nó dũng cảm vọt vào bầy sói, cùng bầy sói triển khai chiến đấu.

Nó thầm nghĩ phải lấy được một miếng thịt, một khối đủ cho con của nó ăn, nhưng rất là tiếc nuối nó không biết giao tiếp, chỉ biết tấn công.

Nên báo mẹ đã thất bại.

Bầy sói vô tình xé nát nó, nó lảo đảo trong vũng máu, hai mắt vô lực nhìn về phương hướng đám con nhỏ của mình, đáng tiếc ánh mắt của nó bị một bóng người chặn lại.

Đường Kiếp lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, cũng không có nhúng tay vào. Hắn tới đây, là vì quan sát thế giới, chứ không phải can thiệp vào những chuyện ở đây.

Ánh mắt báo mẹ cuối cùng tan rã, biến mất, cứ như vậy chết đi, có lẽ lúc nó sắp chết cuối cùng không cam lòng nhất, chính là đám con của nó.

Bầy sói cũng không chú ý tới phương xa có một thân ảnh kia, mà chỉ chăm chú điên cuồng cắn xé thi thể con báo săn.

Hôm nay là một ngày thu hoạch không tồi.

Nhìn thi thể báo săn từng chút tiêu vong ở trong miệng sói, Đường Kiếp quay đầu rời đi.

Đi không bao xa, lại nhìn đến hai con báo săn nhỏ đang chạy tới.

Chúng nó dùng ánh mắt tò mò nhìn Đường Kiếp, như đang không hiểu đây là thứ gì, có thể ăn không?