- A a a a!
Tiếng kêu tràn ngập phẫn nội, không cam lòng, mang theo thù hận sâu sắc.
Sương mù chính là chấp niệm.
Một lượng lớn chấp niệm tràn ngập nơi đây, dưới tác dụng của Minh hà, nhanh chóng ngưng kết ra quỷ vật.
- Hồng Uyển!
Một âm thanh vang lên trong lòng Tiểu Tam.
Là Đường Kiếp mang theo trấn tĩnh và bất an, nương theo sợi dây nhân quả, Đường Kiếp đã biết người không gặp may là ai.
- Tiểu Tam cứu nàng đi!
- Vâng, phụ thân!
Tiểu Tam đáp ứng, sau đó đánh một kích vào màn sương mù.
Một quyền này đánh vào sương mù, khiến cho chấp niệm chưa thành hình bị tan ra.
- Á!
Oán hận linh hồn lần nữa phát ra tiếng gào thét tức giận.
Tiểu Tam giơ tay túm lấy nó, cầm lấy tàn hồn phóng về phía trước.
Minh hà bãi độ, nghịch lưu mà lên.
Đây chính là sức mạnh của Minh hà bãi độ.
Trên mặt sông chợt dấy lên sóng nước ngập trời, lao về phía Tiểu Tam.
Thân hình Tiểu Tam chợt lóe lên, tránh thoát đầu sóng, tiếp tục lao về phía trước. Tàn hồn trong tay ở dưới tác dụng của Minh hà không ngừng vặn vẹo, ngưng thực rồi lại bị Tiểu Tam bóp vỡ vụn, không hóa thành quỷ vật được.
Nếu nó hóa thành quỷ vật, tức là đã tồn tại dưới một hình thức khác, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có khả năng sống lại, chỉ có con đường duy nhất đó là luân hồi.
Mang theo linh hồn này, Tiểu Tam cường hãn xông lên, sợi dây nhân quả vẫn ở phía trước chỉ đường cho nó, đường ra đã ở ngay phía trước.
Con đường thông với Tê Hà giới!
Minh hà bởi vì hành động của Tiểu Tam mà nổi giận, sóng nước ngút trời đổ xuống, trút về phía Tiểu Tam.
Nếu muốn nghịch lưu, thì phải trải qua được khảo nghiệm của Minh hà, vượt qua được sóng to gió lớn nơi này, mới chân chính được dọi là người đưa đò Minh hà.
Từng cơn sóng đánh lên người Tiểu Tam, một sức mạnh mênh mông giống như dời non lấp bể đè ép tới, làm nó muốn đổ sập.
Nhưng Tiểu Tam vẫn không ngại, tiếp tục kiên trì ngược dòng nước lao lên.
Kỳ thực, nếu hiện tại nó buông bỏ linh hồn chấp niệm này ra, dựa vào , khả năng không gian của nó, vẫn có thể tìm được đường ra, bởi vì lúc tìm được tàn hồn này, cũng là lúc sợi dây nhân quả thuận thế tìm được cửa kết nối không gian, nên Tiểu Tam không muốn buông tay.
Không phải bởi vì Minh hà bãi độ, nắm sinh tử trong tay, mà bởi vì đây là mệnh lệnh của phụ thân.
Trong mắt Tiểu Tam lóe lên hào quang kiên định, mang theo tàn hồn dũng cảm xông lên.
Tại điểm cuối sợi dây nhân quả, Tiểu Tam nhìn thấy một chút ánh sáng đang dần phóng đại.
Đó là thông đạo đi tới thế giới bên kia.
Tê Hà giới, ta đến rồi!
Trong lòng nó reo hò, trước khi một đỉnh sóng hạ xuống, thân hình nó lóe lên, mang theo tàn hồn cướp được từ Minh hà, biến mất không thấy đâu nữa.
--------------------
Hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, Hồng Uyển nhìn thấy mình đang lơ lửng trong không trung.
Xung quanh là một không gian trống rỗng, chỉ có một tiểu quỷ thân thể trong suốt như làn khói, đang mở to mắt nhìn mình. Dưới chân của nó còn có một mảnh mây trắng, đang nâng giữ cơ thể nàng.
- A!
Nhìn thấy sự tình cổ quái này, Hồng Uyển theo bản năng thét lên.
Sau đó nàng mới nhớ ra, không phải mình chết rồi sao?
Chẳng lẽ nơi này chính là địa phủ? Còn tiểu quỷ trước mắt chính là Câu Hồn quỷ sai sao?
Tuy nhiên ngay sau đó, nàng nhìn đến sóng biển mênh mông phía xa, còn có các hòn đảo nhỏ mờ mờ, cùng với ngọn núi bởi vì Tang Hồng Mai mà sụp xuống.
Ta vẫn ở nhân gia? Vẫn ở Nhai Hải?
Ta chưa hề chết?
Hồng Uyển rốt cuộc ý thức được điểm này, theo bản năng sờ lên trán, ở nơi đó, chiếc lỗ sâu vẫn đang tồn tại.
- Ngươi chưa chết!
Giọng nói của Tiểu Tam vang lên trong đầu nàng:
- Ta đưa linh hồn của ngươi quay trở lại.
- Linh hồn của ta…
Hồng Uyển thất thần, sau đó nàng như nhớ ra điều gì đó.
Đúng vậy, chính mình đã chết rồi, dưới sự chỉ dẫn của luân hồi chi đạo, linh hồn của mình bay qua bức tường ngăn cách hai thế giới, tiến vào Minh hà, xuôi theo dòng nước. Nhưng ngay tại khi Minh hà ngưng tụ linh hồn để hình thành quỷ vật, thì có ai đó lại mang nàng trở về…
Là nó!
Hồng Uyển nhìn về phía tiểu quỷ trong suốt.
Lúc này, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, run rẩy nói:
- Ngươi đã cứu ta.
Nội tâm của nàng khiếp sự, cũng không chú ý Tiểu Tam cùng nàng nói chuyện là ở trong ý nghĩ.
- Là do phụ thân muốn ta cứu ngươi!
Tiểu Tam cười hì hì trả lời.
- Phụ thân?
Hồng Uyển ngạc nhiên.
Tiểu Tam không trả lời, chỉ nói:
- Chuyện này lát nữa nói sau, linh hồn của ngươi ta đã trả lại rồi, nhưng thân thể vẫn là đã chết, không thể chân chính dung hợp được, cũng không cảm thấy đau đớn. Nhất định phải lập tức chữa thương cho ngươi, chỉ khi nào thương thế tốt lên, ngươi mới chân chính sống lại. Nếu thân thể ngươi không thể trong vòng mười hia canh giờ khôi phục lại, thì linh hồn không thể hoàn toàn dung hợp được, ngươi sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, phiêu đãng trong Tê Hà giới… À, nơi này chính là Tê Hà giới phải không?
Hồng Uyển ngơ ngác gật đầu.
- Tốt quá!
Tiểu Tam nhảy lên:
- Tìm kiếm ba năm, cuối cùng cũng tìm được rồi. Phụ thân nói ngươi tên là Hồng Uyển, là nha hoàn của mẫu thân?
- Mẫu thân?
Hồng Uyển khó hiểu.
- Là Hứa Diệu Nhiên!
- Hứa Diệu Nhiên!
Hồng Uyển thét lên.
- Nữ nhân của phụ thân, hẳn phải gọi là mẫu thân rồi, không sai chứ?
Tiểu Tam nhìn bộ dáng kinh hãi của Hồng Uyển, cảm thấy khó hiểu.
- Nữ nhân của phụ thân… Đường Kiếp… Đường Kiếp.. là Đường Kiếp!
Hồng Uyển cuối cùng cũng phản ứng lại.
- Đúng, đúng. Chính là Đường Kiếp, Đường Kiếp chính là cha ta, là ông ấy bảo ta tới tìm các ngươi.
Tiểu Tam nghiêm túc gật đầu, nếu biết sớm thì nó đã nói tên Đường Kiếp ngay từ đầu cho khỏi rắc rối rồi. Ba năm kinh nghiệm, tuy khiến thực lực của nó nâng cao không nhỏ, nhưng khả năng giao tiếp không hề tiến bộ.
- Đường Kiếp… hắn chưa chết!
Hồng Uyển ngẩn ra:
- Hóa ra hắn không chết, ha ha, thật tốt quá. Hắn đang ở đâu?
- Người ở cách đây rất xa, cũng chưa trở về, chỉ để ta tới đưa tin, mẫu thân đâu?
- Mẫu thân!
Hồng Uyển ngẩn ra, sau đó mới nghĩ tới, chỉ vào không trung nói:
- Nàng ở trên kia.
- Đi gặp mẫu thân!
Tiểu Tam mang theo Hồng Uyển bay lên không trung.
Hồng Uyển vừa nói, nhưng nhớ ra Tang Hồng Mai còn ở bên trên đó, sợ tới mức thất thanh kêu lên:
- Đừng, đừng lên đó, trên đó có kẻ xấu.
- Có người xấu? Vậy càng phải đi.
Tiểu Tam kích động vọt thẳng lên.
Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt liền bay qua tầng mau, thẳng lên trên đỉnh.
Trên đó Tang Hồng Mai sau khi mất đi Hồng Uyển thì tức giận không thôi, nhưng bà ta lại không có cách nào đối phó với Hứa Diệu Nhiên.
Thấy cục diện lâm vào bế tắc, sau đó lại thấy Hồng Uyển bay lên.
- Hồng Uyển!
Tất cả mọi người đều hô to.
Rõ ràng nàng đã chết rồi, sao đột nhiên lại sống lại, hơn nữa vết thương khủng bố trên người vẫn còn tồn tại, trên trán chảy ra máu và óc, khiến Hồng Uyển không thể không dùng tay ngăn chiếc lỗ kia tiếp tục chảy, tình huống khiến mọi người đều cảm thấy quỷ dị.
Về phần tiểu quỷ mờ nhạt bên cạnh nàng, mọi người đều hầu như không nhìn thấy.