- Cái này à?
Hứa Diệu Nhiên xoa xoa trán, làm ra dáng vẻ trầm tư.
Tang Hồng Mai mới đầu còn tưởng Hứa Diệu Nhiên đang đắn đo, nhưng thấy mắt nàng đảo trong, trong lòng chợt động, bừng tỉnh kêu lên:
- Hứa Diệu Nhiên, ngươi đừng hòng có ý định kéo dài thời gian.
Nói xong đầu ngón tay đã đặt lên mi tâm Hồng Uyển:
- Ta đếm đến ba, nếu còn kéo dài, ta sẽ thi pháp.
Sắc mặt Hứa Diệu Nhiên chợt biến, phương thức kéo dài thời gian đã bị nhìn thấu, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không nghĩ ra kế gì hay.
Hồng Uyển lúc này sợ hãi kêu to:
- Đừng mà, tiểu thư, ngài mau cứu ta!
- Một!
Tang Hồng Mai hô lên.
- Tiểu thư mau cứu ta!
Hứa Diệu Nhiên chỉ nhíu mày.
- Hai!
Tang Hồng Mai lại hô lên lần nữa.
Hứa Diệu Nhiên nhìn Hồng Uyển, sắc mặt tràn đầy day dứt.
- Ba!
Theo tiếng hô thứ ba, ngón tay Tang Hồng Mai đang định đâm xuống, Hồng Uyển chợt thét lên:
- Đợi đã, nàng ta không nói thì ta nói!
Cái gì?
Mọi người đồng thời cả kinh!
Tang Hồng Mai mừng rỡ, chỉ thấy Hồng Uyển cuồng loạn nói:
- Nàng ta thấy chết mà không cứu, ta việc gì phải nhận nàng ta làm tiểu thư nữa chứ? Ngươi thả tar a, ta sẽ nói cho ngươi biết Vận Chuyển trận ở nơi nào.
Tang Hồng Mai không ngờ mọi chuyện sẽ biến hóa thành vậy, cười ha hả nói:
- Từ ban đầu đã thế không phải tốt hơn nhiều sao? Tiểu thư nhà ngươi không để ý ngươi, ngươi việc gì phải vì nàng ta mà quên mình chứ.
Nói xong liền cởi bỏ cấm chế cho Hồng Uyển.
Với thực lực của Hồng Uyển, Tang Hồng Mai hoàn toàn không lo lắng Hồng Uyển có thể gây bất lợi gì cho mình.
Sau khi cấm chế được giải trừ, Hồng Uyển đứng dậy, nàng ta không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Hứa Diệu Nhiên.
Không còn sự sợ hãi la hét như trước, thay vào đó ánh mắt mang theo một tia dứt khoát quyết tuyệt.
Ánh mắt này rơi vào trong mắt Hứa Diệu Nhiên, nội tâm nàng chợt chấn động, đột nhiên ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh, hét lớn:
- Hồng Uyển, đừng!
- Tạm biệt, tiểu thư!
Hồng Uyển chỉ lầm bầm nói một câu, tay phải chỉ ra:
- Chết đi!
Chỉ phong sắc bén đâm vào hốc mắt Tang Hồng Mai.
- Muốn chết!
Tang Hồng Mai giận dữ, lật tay đánh ra một chưởng.
Nhưng khi một chưởng này đánh ra, trong lòng chợt ý thức không ổn, chỉ thấy Hồng Uyển không hề né tránh, mà đứng yên tiếp chiêu, chưởng phong chụp lên người nàng, chỉ một kích đã vùi lấp trong lồng ngực nàng, toàn thân xương cốt đều vỡ vụn.
- Không!
Tang Hồng Mai và Hứa Diệu Nhiên đồng thơi thét lên.
Thân hình Tang Hồng Mai vừa động, đã túm lấy Hồng Uyển, bà ta hy vọng có thể cứu Hồng Uyển sống lại.
Nhưng Hồng Uyển thay đổi phương hướng, nhằm vào mi tâm bà ta điểm tới.
- Vù!
Chỉ phong xuyên thủng qua trán.
Lúc này, tất cả thời gian và không gian như đình chỉ, mọi người ngây ngốc đứng nhìn.
Chỉ có Hồng Uyển, chậm rãi nói một câu:
- Lão yêu bà, ngươi cái gì cũng sẽ không chiếm được.
Sau đó cứ như vậy từ trên không trung ngã xuống.
- Hồng Uyển!
Hứa Diệu Nhiên phát ra tiếng thét tuyệt vọng.
Nàng cứ như vậy nhìn Hồng Uyển té ngã khỏi tầng mây, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
- A a a!
Tang Hồng Mai cũng gào thét một cách tuyệt vọng.
Lúc này đây, bà ta đã mất đi cả vốn lẫn lời.
Hồng Uyển chết, khiến mỗi người đều lâm vào bi thương, không ai ngờ tới, xác Hồng Uyển xuyên qua tầng mây, rồi quỷ dị dừng lại.
————————
Biên giới Minh hà.
Tiểu Tam đang bước từng bước một.
Dọc theo Minh hà, một đường ngược theo dòng nước đi lên.
Nó không biết mình phải đi như vậy bao lâu, nhưng sợi dây nhân quả trong lòng đang chỉ dẫn nó, nói cho nó biết đây là phương hướng tốt nhất.
Nước sông màu đen chảy xuyên qua mảnh đất, ở phía xa không ngừng đưa tới các loại mục thi âm hồn oán phách.
Âm hồn mới sinh ra đều mang theo oán hận mãnh liệt, hung ác hùng mạnh, trong số đó còn có kẻ có bản năng công kích tất cả mọi thứ tồn tại.
Một điều rõ ràng đó là, oán phách vừa mới gia nhập Minh hà, phiêu đãng trên mặt sông, bay về phía Tiểu Tam. Chỉ số thông minh có hạn, khiến cho chúng thiếu khuyết năng lực phán đoán cơ bản, chỉ theo bản năng xông lại, ngay sau đó Tiểu Tam quay đầu liếc mắt nhìn chúng một cái. Cái nhìn này khiến đám oán phách cảm nhận được uy hiếp lớn lao, liền phát ra âm thanh la hét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng Tiểu Tam chỉ khẽ hé miệng, một cỗ lực lượng cường đại đã hút chút lại, oán phách vừa mới được sinh ra liền bị hút vào bụng, hóa thành một làn khói đen tiêu tán.
Tiểu Tam khẽ nhắm mắt, lẳng lặng tiêu hóa và hấp thụ năng lượng của oán phách này.
Trong quỷ vật mới sinh, chỉ có oán phách là không có năng lực thiên phú gì cả, chính vì nguyên nhân đó, nên có thể dùng để tăng khả năng Minh Hà bãi độ của Tiểu Tam.
Minh hà bãi độ là một loại năng lực huyền ảo nhất của Minh giới.
Thế nhân đều biết, Minh hà là nơi kết nối sinh tử.
Nó vốn là ở sinh giới, chảy về phía luân hồi, nơi nó chảy qua, chính là nơi mà người chết ở, gọi là Minh giới.
Có thể nói, có Minh hà thì mới có Minh giới, nó tồn tại giữa sự sống và cái chết, là nơi sinh mệnh quy túc, cũng là thông đạo luân hồi.
Minh hà bãi độ, đó chính là ở trên Minh hà, có thể đi về giữ sinh và tử đấy.
Nó có thể khiến kẻ sống tiến vào tử giới, cũng có thể khiến người chết nghịch hồi lại sinh giới.
Khải tử hoàn sinh!
Đương nhiên, Minh hà bãi độ cũng có hạn chế, đó là mỗi lần vận dụng đều tiêu hao năng lượng cực lớn.
Xuôi theo dòng Minh hà, chính là thông đạo luân hồi tới sinh giới, nếu muốn khải tử hoàn sinh, thì phải đi ngược dòng chảy, lúc đó gánh nặng sẽ không hề nhẹ.
Ba năm rèn luyện, khiến cho thực lực của Tiểu Tam khác xa ngày trước.
Nó có thể tự do xuyên qua hàng rào không gian, ẩn giấu thân mình ở trong Đại Thiên giới, tiếp xúc với linh hồn, nắm cầm được chư quỷ, nhưng thứ duy nhất nó chưa từng làm đó là Minh hà bãi độ, đối mặt với trường lưu cuồn cuộn mênh mông từ trên trời giáng xuống, uy thế to lớn, khiến Tiểu Tam có cảm giác vô lưc.
Nhưng lúc này, sau khi cắn nuốt oán phách, Tiểu Tam đột nhiên cảm nhận được một loại rung động dị thường.
Đầu tiên nó ngẩn ra, sau đó Tiểu Tam ý thức được, sợi dây nhân quả trong cơ thể nó đang rung động.
Cảm giác quen thuộc kia cuối cũng lại xuất hiện lần nữa.
Tinh thần Tiểu Tam phấn chấn hẳn lên.
Sợi dây nhân quả trong cơ thể bắt, đầu kéo dài ra phía ngoài, trực chỉ hướng về phía đầu nguồn.
Tiểu Tam lần theo sợi dây nhân quả, chạy nhanh đi.
Đầu nguồn Minh hà không thể đi ngược dòng được, bởi vì nó tồn tại ở tất cả các thế giới trong Đại Thiên giới, nên đầu nguồn cũng có ở khắp nơi. Nhưng nếu nó có thể ngược dòng đi lên, khi vong linh nó tiến vào Minh hà trong nháy mắt, nó đã tìm được cửa ra ở bên bờ đối diện.
Tiểu Tam lúc này chính men theo sợi dây nhân quả mà lội ngược dòng, sợi dây nhân quả nổi trên mặt sông, giữa hàng ngàn quỷ vật, thẳng cho tới một mảnh sương trắng mông lung, mây mù phủ kín mặt sông, đó là dấu hiệu mà nơi tân quỷ sắp sinh ra. Tiểu Tam nhìn thấy sợi dây nhân quả đâm thẳng vào đám sương mù, ngưng tụ ra quỷ vật, rồi sau đó quỷ vật liền thét ra một tiếng thét thê lương chói tai.