Lần này là Chu Bằng.
- Trịnh Nhiên, ngươi…!
Chu Bằng không dám tin nhìn ra sau lưng.
Kẻ được gọi là Trịnh Nhiên đang dùng một thanh đoản kiếm màu đen, đâm vào trái tim Chu Bằng. Một luồng sức mạnh mãnh liệt lấy thanh kiếm làm trung tâm phát ra bốn phía, nhanh chóng phá hủy tính mạng Chu Bằng, vẻ mặt Trịnh Nhiên dữ tợn nhìn gã nói:
- Thật có lỗi, chủ thưởng có lệnh, không thể không theo!
Nói xong gã một cước đá bay Chu Bằng, vút lên tới bên cạnh Tang Hồng Mai.
Thân thể Chu Bằng bay trên không trung, máu từ vết thương không ngừng trào ra, xung quanh hiện lên một mảng màu đen.
Huyết sái trường thiên!
- Chu thế thúc!
Hứa Diệu Nhiên đau lòng kêu lên.
Chu Bằng là lão nhân đã đi theo Hứa Quang Hoa nhiều năm, lần này bởi vì quan hệ tới Hứa Diệu Nhiên nên ông mới ra tay đối phó với Tang Hồng Mai. Tuy người này biểu hiện bình thường, nhưng kỳ thực là người điềm đạm, chắc chắn, chấp hành mệnh lệnh của Hứa Diệu Nhiên cực kỳ nghiêm mật. Nếu như không có ông, bên phía Hứa Diệu Nhiên tuyệt đối sẽ không chỉ chết có hai người như vậy. Khi ông không oán không hối đảm đương trọng trách giữ chân Tang Hồng Mai, bảo hộ mọi người, mới khiến cho thương vong bên phía Hứa Diệu Nhiên hạ xuống mức thấp nhất.
Mà cái chết của ông ta, không chỉ khiến bên Hứa Diệu Nhiên có người thứ ba hy sinh, mà cũng khiến cho lực lượng chiến đấu với Tang Hồng Mai bị tổn thất nghiêm trọng.
Vừa mới chiếm được ưu thế bởi một kiếm của Tịch Tàn Ngân, nhưng tại thời khắc này đều tan thành mây khói, thậm chí bởi vì Trịnh Nhiên làm phản, khiến cho lực lượng hai bên vốn cân bằng lại sinh ra biến hóa.
- Trịnh Nhiên!
Ôm xác Chu Bằng, Hứa Diệu Nhiên đầy thù hận nhìn Trịnh Nhiên, Tâm Ma Chân Nhân duy nhất mà nàng dùng tiền để lôi kéo.
- Ha ha ha, không ngờ phải không? Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta, ngươi còn kém lắm.
Tang Hồng Mai đắc ý hét lớn:
- Ngươi cho là bản tiên tử mặc kệ ngươi làm gì thì làm mà không có chuẩn bị sao? Trịnh Nhiên là người mà năm đó ta dẫn dắt, chỉ có rất ít người biết được, nếu như không phải ta đồng ý, thì làm gì có chuyện Trịnh Nhiên sẽ dễ dàng bị ngươi lôi kéo chứ. Chỉ có điều…
Bà ta đột nhiên nhìn thẳng vào Trịnh Khắc thét lên:
- Tên khốn khiếp nhà ngươi vì sao không nói cho ta biết bọn chúng có tên tinh thông ẩn nấp ám sát chi đạo chứ?
Một kiếm của Tịch Tàn Ngân đã khiến nội phủ bà ta bị chấn động, nếu không phải bà ta tu vi cao thâm, sớm đã chết đi rồi, hiện giờ cũng chỉ là cố gắng chống đỡ, trong khoảng thời gian ngắn không thể phục hồi được.
Trịnh Nhiên hoảng sợ trả lời:
- Thân phận người của Tẩy Nguyệt phái vẫn bị Hứa Diệu Nhiên cố ý giấu diếm, ngoại trừ một số người, những người kia căn bản đều không biết. Người tinh thông ẩn nấp ám sát ta còn chưa từng thấy qua, thực sự là không rõ tình hình.
- Đồ vô dụng!
Tang Hồng Mai tức giận mắng:
- Tìm không được Vận Chuyển trận thì thôi, thậm chí ngay cả bí mật của Tẩy Nguyệt phái cũng không nắm được. Khiến cho bản tiên tử bị thương tới nông nỗi này, giờ còn ngẩn ra đó làm gì, ngoại trừ Hứa Diệu Nhiên ra, còn lại giết hết cho ta!
- Vâng!
Trịnh Nhiên vâng lệnh, sau đó tấn công về phía mọi người.
- Trịnh Nhiên ngươi là tên súc sinh!
Phàn Thừa Long nổi giậm gầm lên, sau đó lao ra nghênh đỡ.
- Đám tiểu bối các ngươi!
Trong mắt Tang Hồng Mai hiện lên sát ý, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, lại tiếp tục phát ra Nhiếp hồn ma âm.
Bà ta thân mặc dù bị thương nặng, nhưng thần hồn thì vẫn cường đại như trước, thời khắc này không tiếc bản thân, liên tục thúc giục thuật pháp, khiến cho mọi người lập tức bị ảnh hưởng.
Vốn là kết cục lưỡng bại câu thương, nhưng giờ them một Trịnh Nhiên xuất hiện, chiếc cân tiểu ly lại lập tức nghịch chuyển.
Nhiếp hồn ma âm bởi vì lấy thần thức thúc giục, cho nên có thế quyết định công kích và không công kích ai đấy. Tang Hồng Mai tất nhiên sẽ không công kích Trịnh Nhiên, nên kết quả chính là Trịnh Nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng tất cả mọi người đều không tránh khỏi nó.
Cảnh này khiến cho chiến trường lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc này Trịnh Nhiên đã ấn một chưởng lên người của Phàn Thừa Long, sau đó đánh bay gã ra ngoài, hắc kiếm trong tay xông ra, đâm thẳng vào bụng Phàn Thừa Long.
- Thừa Long!
Hứa Diệu Nhiên kêu lên rồi ném ra một vật, là một chiếc khóa đá. Chỉ có điều hiện tại nàng bị ảnh hưởng bởi Nhiếp hồn ma âm, không thể toàn lực phát huy uy năng của bảo vật, Trịnh Nhiên dễ dàng đánh ra một chưởng đã tiếp được kích này, tiếp theo phản thủ đâm về phía Thái Quân Dương.
Trận chiến đấu này gã đã thấy rất rõ ràng, mọi rắc rối đều là ở Chu Bằng mà ra, kẻ có thực lực mạnh nhất đã bị gã giết chết, phiền toái thứ hai là Hứa Diệu Nhiên có quá nhiều bảo vật, bị nàng ta kiềm chế, nhưng lại không được giết nàng ta. Phiền toái thứ ba không ngờ chính là Tịch Tàn Ngân, hiện giờ cũng đã mất đi sức chiến đấu. Phiền toái thứ tư chính là Thái Quân Dương.
Trên người Tang Hồng Mai bị hơn bốn mươi vết thương, có hơn một nửa là do Thái Quân Dương tạo ra, giết chóc chi đạo mang đến lực sát thương cực mạnh, bẻ gãy nghiền nát, khiến ngay cả Tâm Ma kỳ như Phàn Thừa Long và Tả Toàn Danh đều có vẻ không bằng, bởi vậy thời khắc này kẻ mà Trịnh Nhiên muốn giết chết nhất chính là Thái Quân Dương.
Thái Quân Dương đang định giơ kiếm chống đỡ, nhưng Nhiếp hồn ma âm đúng lúc đánh úp tới, khiến cho đầu gã đau đớn, thanh kiếm không nhấc lên nổi.
Thấy không ngăn được công kích này của Trịnh Nhiên, hai con rối chợt lao đến, chính là do Vệ Thiên Xung chỉ huy. Gã cũng bị Nhiếp hồn ma âm ảnh hưởng, nhưng lúc này con rối liền có chỗ lợi, bởi vì chúng không bị ảnh hưởng.
Nhưng chỉ dựa vào con rối không thể ngăn cản tấn công của một vị Tâm Ma Chân Nhân, hai tay Trịnh Nhiên vỗ xuống, đã hất hai con rối ra, đoản kiếm tiếp tục đâm xuống, nhưng khi sắp đâm trúng thì Lệ Vân Phàm đột nhiên xông lại, vồ vào thanh kiếm trong tay Trịnh Khắc, thanh đoản kiếm lập tức đâm vào ngực gã.
- Vân Phàm!
Mọi người đều thét lên.
Thân thể Lệ Vân Phàm run rẩy vài cái, sau đó không động đậy nữa.
Một kiếm đã mất mạng!
- Không!
Đám người Bắc Thương Hàn đều muốn phát điên.
Chiến đấu vẫn tiếp diễn, Tẩy Nguyệt phái rốt cuộc đã xuất hiện người chết.
- Tả Toàn Danh, ngươi còn chờ cái gì?
Bành Diệu Long hô to.
Tả Toàn Danh cố nén cảm giác khó chịu, hô lên:
- Biết rồi, nhưng ta bị ma âm ảnh hưởng, phản ứng hơi chậm, chết tiệt, bởi vì cứu tên tiểu tử này, nên bại lộ rồi.
Bởi vì cứu Tịch Tàn Ngân, cho nên Tả Toàn Danh đã lộ ra thực lực chân chính của bản thân, Tang Hồng Mai thấy được tiểu tử này không đơn giản, nên Nhiếp hồn ma âm cũng hết sức chăm sóc gã, khiến cho gã phản ứng chậm lại, không thể ra tay kịp lúc.
Lúc này khi nói chuyện, gã cũng lấy một vật từ trên người xuống, chính là khối lệnh bài mà Lăng Tiêu đã cho gã.
Khối ngọc bài vừa được lấy ra, Tang Hồng Mai lập tức cảm thấy một cỗ uy năng lớn lao, sắc mặt lập tức biến đổi, biết không ổn, cũng lấy một vật từ trong người ra, cũng là một khối lệnh bài, ngay cả bề ngoài cũng giống nhau như đúc.