Dưới bầu trời xanh, một hồi đại chiến cứ như vậy kịch liệt trình diễn.

Hơn hai mươi người tu Thiên Tâm vây quanh Tang Hồng Mai điên cuồng đánh ra pháp thuật, trên bầu trời không ngừng lóe ra tảng lớn hào quang của nước lửa lôi điện.

Tang Hồng Mai giống như một nữ Chiến thần uy phong lẫm liệt, hoàn toàn không sợ nhiều người vây công, Long thương có tia điện chạy dọc, Hồng Mai chiến giáp lóe lên huyết quang rạng rỡ, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều mang theo uy lực khổng lồ, tạo ra uy áp lớn đối với mọi người.

Chỉ có chân chính đánh nhau mới có thể hiểu được thực lực sai biệt giữa hai bên. Đồng dạng mỗi một lần công kích, một chưởng tùy tay của Tang Hồng Mai đã có thể phá vỡ lồng bảo hộ nứt giáp hộ thể, mà vây công người bên này, thường thường phải nhiều người hợp lực mới có thể đánh tan một tầng phòng ngự của bà ta, cho dù là may mắn đạt được, bà ta cũng chỉ bị một điểm tổn thương nhỏ. Nhưng nếu bị chưởng phong của Tang Hồng Mai đánh phải, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

Trong chốc lát, đã lại có một gã Thông Tài Xã chết trận, ba người trọng thương.

Cũng may người trọng thương sau khi sử dụng khôi phục dược vật dưới sự yểm trợ của mọi người lại rất nhanh khôi phục, lại lần nữa gia nhập chiến trường.

Tang Hồng Mai bên này thì lại không có thời gian nghỉ ngơi, cho dù chỉ bị tổn thương nhỏ, nhưng nếu tích lũy nhiều cũng tạo thành phiền toái, bà ta cũng không có năng lực khôi phục thương thế biến thái như Đường Kiếp.

Nếu hai bên trên đầu đều có thanh HP báo máu, như vậy là có thể nhìn thấy, thanh HP của Hứa Diệu Nhiên bất động không bị tụt giảm, hoặc là tụt tới đáy, nhưng ngay sau đó đã lại khôi phục lại như cũ.

Mà thanh máu HP của Tang Hồng Mai thì dài và lớn hơn, nhưng lại từ từ giảm xuống.

Thời gian càng dài, Tang Hồng Mai cũng dần dần không kiên nhẫn nổi nữa.

Bà ta biết rằng nếu cứ như vậy đánh tiếp với Hứa Diệu Nhiên, cứ liều mạng tiêu hao mà nói, cho dù một chút linh khí của bà ta có thể đổi một trăm linh khí của đối phương, nhưng dù sao vẫn không đấu lại với kẻ có tiền như Hứa Diệu Nhiên.

Trời biết nữ nhân này vì trận chiến này chuẩn bị bao lâu, đan dược bùa chú các loại pháp bảo nhiều tới mức khiến cho người khác giận sôi. Nữ nhân này đại khái là quyết tâm đi trên con đường tài lộ, chỉ cần nhìn số lượng pháp bảo liền khiến người xem đỏ mắt, vứt ra cho đến bây giờ cũng đều là thứ tốt cả đấy. Đáng tiếc nàng không sở trường trận pháp, nếu không phỏng chừng sớm học Đường Kiếp làm một Vạn Bảo đại trận rồi.

Không muốn tiếp tục kéo dài nữa, Tang Hồng Mai đột nhiên thu thương lại, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít.

Âm thanh thê lương chói tai, rơi vào trong tai mọi người, chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy, đầu đau muốn nứt, không chịu nổi một đám bắt đầu gào thét.

- Cẩn thận, đây là Nhiếp hồn âm ma của bà ta dùng thần niệm phát động!
Hứa Diệu Nhiên biến sắc kêu lên.

Hóa Hồn người tu so sánh với người tu bậc thấp người tu hơn có một điểm mạnh chính là ở tại thần thức hùng mạnh, lấy thần thức phát động là bất luận pháp thuật uy lực thế nào cũng đều tăng lên nhiều. Chẳng qua thần niệm này tiêu hao quá lớn, không thể dễ dàng sử dụng. Nhưng hiện tại Tang Hồng Mai chân chính dùng đến, mới chính là tời khắc người tu Hóa Hồn chân chính bày ra uy lực.

Đối mặt này công kích khủng bố này, Hứa Diệu Nhiên không dám sơ sẩy, đã ném ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng.

Chuông nhỏ vừa xuất hiện liền phát ra một hồi âm vang dễ nghe, trừ khử phần lớn tác dụng Nhiếp hồn ma âm của Tang Hồng Mai, đây cũng là thứ mà Hứa Diệu Nhiên cố ý thu thập để đối phó với Tang Hồng Mai đấy.

Chỉ có điều thực lực Tang Hồng Mai thật sự quá mạnh mẽ, chiếc chuông nàng đặc biệt mua để đối phó ma âm cũng chỉ khiến ma âm suy yếu mà không có thể hoàn toàn triệt tiêu, dư âm vẫn còn, đâm vào trong tai khiến mọi người một trận đầu váng mắt hoa.

Đương nhiên bản thân Tang Hồng Mai cũng không dễ chịu, lần này cứng rắn đối phó, song phương đều là liều mạng lưỡng bại câu thương.

Tang Hồng Mai cố nhiên là sắc mặt trắng xanh, có vẻ tiêu hao quát lớn, Hứa Diệu Nhiên bên này cũng có không ít người bị kích thích được khiến thất khiếu đổ máu, một số ít kẻ thực lực không đủ liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Song phương trong lúc nhất thời đều không nhúc nhích được, Tang Hồng Mai cố nhiên là nắm chặt thời cơ ăn vào một thuốc khôi phục nguyên khí, Hứa Diệu Nhiên bên này cũng uống thuốc chữa thương.

Chỉ có điều Tang Hồng Mai và Hứa Diệu Nhiên còn trừng mắt nhìn đối phương.

Hứa Diệu Nhiên:
- Tang Hồng Mai, đến bước này, bà còn không từ bỏ sao?

Tang Hồng Mai cười ha hả nói:
- Nực cười, dựa vào cái gì mà bản tiên tử phải nhận thua. Trận chiến này, người thắng cuối cùng chỉ có thể là ta!

- Vịt sắp chết còn mạnh miệng!
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời hô lên:

- Động thủ!

Dị biến nảy sinh!

- Động thủ!

Cả Tang Hồng Mai và Hứa Diệu Nhiên đều đồng thanh hô lên.

Trong lòng Tang Hồng Mai đột nhiên phát hiện một tia cảm giác không ổn.

Khoảnh khắc này bà ta không quan tâm nghỉ ngơi, nhanh chóng quay ngược đánh ra phía sau một chưởng.

Suối máu bắn lên, một đạo nhân ảnh đã từ trong hư không bay ra, chính là Tịch Tàn Ngân.

Từ khi bắt đầu chiến đấu, Tịch Tàn Ngân đều chưa từng xuất thủ, thậm chí gã còn chưa hiện thân, gã đợi chính là một kiếm này.

Kỳ thực trước đó gã cũng có thể công kích, nhưng khi đó là lúc Tang Hồng Mai vẫn đang cường thịnh, Xá thân kiếm đánh ra, hoặc là địch chết, hoặc là ta vong. Lấy sự cường đại của Tang Hồng Mai, thì Tịch Tàn Ngân không thể nắm chắc sẽ một kích giết chết được bà ta, bởi vậy cũng chỉ có thể đợi khi bà ta suy yếu rồi mới tấn công.

Mặc dù như vậy, một kiếm này vẫn không thể nào giết chết được bà ta, cũng may một kiếm này làm cho Tang Hồng Mai suy yếu nghiêm trọng, cuối cùng không thể một chưởng giết chết Tịch Tàn Ngân, nhưng chưởng kế tiếp, thì gã không tránh thoát khỏi nữa.

- Đáng tiếc, nếu có Vô Lượng kiếm ở đây, bà ta nhất định phải chết.
Trong đầu Tịch Tàn Ngân hiện lên ý nghĩ này, sau đó lập tức ngất đi.

Một bóng người vặn vẹo xuất hiện trên không trung, chính là Tả Toàn Danh, đỡ được Tịch Tàn Ngân, đồng thời đánh ngược lại một chưởng, tiếp được kích thứ hai của Tang Hồng Mai, sau đó mới đem theo Tịch Tàn Ngân thối lui về sau.

Cùng lúc đó trên người Tang Hồng Mai cũng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu bạc, đâm xuyên qua lưng bà ta.

Điều này vẫn không là gì, nhưng khí kình khổng lồ trên thân kiếm đánh thẳng vào nội phủ, gần như muốn xay vụn nội tạng của bà ta.

Từ khi giao thủ tới nay, Tang Hồng Mai tổng cộng bị thương hơn bốn mươi lần, nhưng toàn bộ chỉ là những vết thương nhỏ, nặng nhất chính là một kiếm của Thái Quân Dương chém vào cánh tay bà ta, khiến cho cánh tay suýt chút nữa đứt lìa.

Nhưng kiếm này uy lực quá to lớn, vượt qua tất cả các vết thương lúc trước cộng lại, đau đớn như xé ruột gan làm Tang Hồng Mai muốn phát điên, lập tức rít gào.

- A a.
Bà ta điên cuồng thét lên.

Cùng lúc đó, một tiếng gào cũng vang lên trong đám người.