Hít một hơi thật dài, Hứa Diệu Nhiên tự trấn định tâm thần.

Tận khả năng che giấu suy nghĩ của mình, khiến tất cả bất an xa cách mình, khiến tâm tình lắng đọng lại cũng làm cho tình thần tập trung cao độ.

Vô số thứ hiện lên trước mắt nàng, Tang Hồng Mai đắc ý nhe răng cười độc ác, còn có những thứ có thể xảy ra…

Hứa Diệu Nhiên lẳng lặng nghĩ, không nói được một lời.

- Xã Trưởng!
Một gã đệ tử thấy thế thiếu kiên nhẫn quát.

Bắc Thương Hàn kéo hắn lại, lắc đầu:
- Cho nàng chút thời gian.

Tất cả đệ tử Tẩy Nguyệt phái cùng nhau đưa tay đặt ở bên miệng, làm động tác im lặng.

Tại một khắc này nơi này trở nên vô cùng quỷ dị, an tĩnh.

Chỉ có lồng ngực của Hứa Diệu Nhiên vẫn phập phồng như trước.

Nàng há to mồm hô hấp, cố gắng tự hỏi.

Ánh mắt vốn dĩ bối rối khó an tĩnh dần dần bình tĩnh trở lại, dần dần cũng có một tia sáng.

Nàng nói:
- Tang Hồng Mai thân là Đường chủ nội vụ, lại không phân tốt xấu mạnh mẽ bắt thị nữ vô tội, đã là phạm vào sai lầm lớn. Sở dĩ bà ta có thể làm như thế, đơn giản là bởi vì bà ta tin tưởng có thể có được bí mật của trận Truyền Tống. Dựa vào bí mật này, bà ta có thể đem công chống đỡ. Mà chỉ cần mậu dịch hai giới thuộc về Thiên Nhai Hải Các, đế lúc đó tự nhiên bà ta không thiếu chỗ tốt, vì thế ngay cả Thiên Nhai Hải Các cũng giúp trong bóng tối. Nhưng ở trong chuyện này, bà ta vẫn phạm vào một sai lầm lớn.

Mọi người cùng nhau nhìn Hứa Diệu Nhiên.

Hít sâu một hơi, Hứa Diệu Nhiên nói:
- Chính là trận Truyền Tống vẫn còn ở trên tay ta! Nếu như không có trận Truyền Tống, cho dù bà ta biết vị trí trận Truyền Tống thì thế nào chứ?

Cái gì?

Tất cả mọi người đều bị lời nói này làm khiếp sợ.

Hứa Diệu Nhiên đã lớn tiếng nói:
- Tùng Húc, lại đi gặp chưởng giáo một lần nữa, nói cho nàng biết lời nói bây giờ của ta… ta muốn Thiên Nhai Hải Các lập tức cho ta một công đạo, nếu không bọn họ đừng mong gặp được một kiện tài liệu tới từ Huyết Hà giới.

- Lớn mật!
Không đợi Hạ Tùng Húc truyền lời tới, một thanh âm đã vang lên trên không Thanh Ý Hiên:
- Hứa Diệu Nhiên, ngươi thật to gan, dám uy hiếp bổn tọa!

Theo thanh âm này vang lên, phía trên đã hiện ra một bóng dáng mênh mông khôn cùng. Thân ảnh ấy bao phủ một mảnh kim quang, thấy không rõ hình tượng, chỉ cảm giác được hư không di chuyển, giống như đứng trong hư không, chỉ một hình chiếu nho nhỏ đã hiện lên uy thế ngập trời như thế, khiến mọi người đều kinh hãi tới lạnh mình.

- Chưởng giáo!
Chúng đệ tử Thông Tấn Xã đã cùng nhau quỳ xuống.

Chỉ có người của Tẩy Nguyệt phái vẫn đứng sừng sững như trước, lại cảm thấy trên người giống như có một ngọn núi đè ép xuống.

Hứa Diệu Nhiên một chút cũng không sợ ngẩng đầu lên:
- Tang Hồng Mai bắt tỳ nữ của ta, hôm nay ta muốn Thiên Nhai Hải Các cho ta một công đạo, nếu không liền ngọc nát đá tan!

Một đống lời nói to gan lớn mật này khiến mọi người đều giật nảy mình.

Ngay cả Ngọc Hư Tiên Tôn cũng ngây người, tức giận nói:
- Thật ca đảm, Hứa Quang Hoa thật đúng là sinh ra nữ nhân tốt. Tuy nhiên ngươi cho là sau khi ngươi nói ra những lời này, bổn tọa còn có thể để cho ngươi tùy ý làm bậy sao?

Hứa Diệu Nhiên vẫn không sợ nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta dám đứng đây nói với ngươi những lời như thế mà không có chuẩn bị sao?

Nói xong Hứa Diệu Nhiên duỗi tay ra, một vật phẩm đã xuất hiện trong tay.

- Thiên Sát Lôi Châu?
Ngọc Hư Tiên Tôn thoáng ngây người.

Hứa Diệu Nhiên lạnh nhạt nói:
- Vật này là ta nhờ bằng hữu mang tới từ chỗ Văn Tâm bên kia, về phần nhờ ai thì ngươi cũng thấy đấy. Vệ Thiên Xung, nói cho chưởng giáo đại nhân biết, ta cho các ngươi mang theo bao nhiêu cái.

Vệ Thiên Xung sờ sờ đầu trả lời:
- Hai mươi bốn. Vốn còn muốn mua nhiều hơn một chút, nhưng đám Thiên Diệt Tông không có thêm.

Hứa Diệu Nhiên nâng tay đưa lên một túi:
- Chỗ này ta có sáu cái, còn có mười tám cái, đều bị ta đặt ở trong trận Truyền Tống, dùng bí pháp che dấu. Nếu không tiến vào được pháp này, tất cả sẽ bị kích thích. Thực lực đủ mạnh sẽ không có gì, nhưng trận Truyền Tống nhất định là không giữ được. Đương nhiên, nếu chưởng giáo đại nhân không để ý mặt mũi tự mình đi tới gặp bọn đạo chích kia sẽ có thể giải trừ cái này.

- Khốn kiếp!
Ngọc Hư Tiên Tôn tức giận tới toàn thân run run.

Vào thời khắc này Hứa Diệu Nhiên cũng thu lại khí thế:
- Chưởng giáo đại nhân, Diệu Nhiên chỉ là muốn lấy lại công đạo, ta sai chỗ nào chứ?

Nói xong khẽ nhìn về phía Bắc Thương Hàn, Bắc Thương Hàn hiểu ý vội lớn tiếng nói:
- Chỉ mong chưởng giáo cho chúng ta một cái công đạo!

Mọi người cùng nhau kịp phản ứng, đồng thời kêu to:
- Chỉ mong chưởng giáo cho chúng ta một cái công đạo!

Uy hiếp đã nói, nhưng đối mặt với chưởng giáo Thiên Nhai Hải Các, chỉ dựa vào uy hiếp cũng không thể được việc, cho nên vừa uy hiếp xong liền tạo ra lối thoát cho cấp dưới.

Tang Hồng Mai bắt Hồng Uyển đi là sự thật, Ngọc Hư Tiên Tôn cũng không thể vì bà ta mà mạnh mẽ cưỡng ép, chẳng qua là muốn mượn tay bà ta lấy trận Truyền Tống, có tâm kéo dài một chút mà thôi. Hiện giờ đã như thế, chỉ có thể nói:
- Việc này bổn tọa sẽ theo lẽ công bằng mà phán xét. Tang Hồng Mai mạnh mẽ bắt người trong bản môn đã phạm lỗi nặng, ta đã phái người đi bắt bà ta. Tuy nhiên…

- Tuy nhiên cái gì?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

- Tuy nhiên bây giờ bà ấy không có ở Thiên Nhai Hải Các, bổn tọa cũng không biết bà ta đi đâu.
Ngọc Hư Tiên Tôn trả lời.

Ngược lại Hứa Diệu Nhiên hút vào một ngụm khí lạnh.

Chuyện này nàng tin tưởng Ngọc Hư Tiên Tôn không nói dối, cái này nói lên Tang Hồng Mai đã chuẩn bị xong hết thảy ngay từ đầu, trước khi ép được khẩu cung từ Hồng Uyển sẽ không lưu thủ.

Nghĩ vậy, mặt Hứa Diệu Nhiên cũng chìm xuống:
- Mạnh mẽ bắt đệ tử bổn môn, một mình trốn đi, cái này đã phản bộ hành trình, cũng không thể bởi vì người không có ở đây mà không thể xử trí? Kính xin chưởng giáo hãy làm theo lẽ thường, bất kể như thế nào, Tang Hồng Mai đã không xứng tiếp tục quản lý Nội Vụ nữa!

Ngọc Hư Tiên Tôn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Lời nói của ngươi cũng đúng. Bổn tọa thân là chưởng giáo, tự sẽ không thiên vị. Tang Hồng Mai vi phạm môn quy, tự tiện bắt đệ tử bổn môn, sau đó lại đi không từ giã, là phạm lỗi nặng, từ hôm nay trở đi bãi bỏ chức đường chủ Nội Vụ, cũng mệnh cho Tứ Hải Đường phái người tìm kiếm. Sau khi màng người về sẽ trách phạt!

Nói xong liền vung tay lên, đạo dụ lệnh này đã truyền khắp toàn bộ Thiên Nhai Hải Các.

Làm xong việc này, nàng nhìn Hứa Diệu Nhiên:
- Bây giờ người đã hài lòng chưa?

- Chưởng giáo anh minh!
Hứa Diệu Nhiên không hề khách khí nịnh hót.

Ngọc Hư Tiên Tôn hừ một tiếng, lúc này ánh mắt mới quét về phía Bắc Thương Hàn và đám người Thái Quân Dương:
- Người của Tẩy Nguyệt phái có cảm thấy tốt khi ở Thiên Nhai Hải Các chúng ta không?

Bắc Thương Hàn đã chắp tay nói:
- Bắc Thương Hàn bái kiến chưởng giáo Tiên Tôn, tuy ta là đệ tử của Tẩy Nguyệt phái, việc này lại không có quan hệ gì với Tẩy Nguyệt phái, nhưng là do Hứa đại tiểu thư nhờ vỡ, làm việc hộ vệ cho Thông Tấn Xã của nàng.

- Hộ vệ?

- Đúng vậy, là bảo vệ một ít đệ tử lịch luyện của Thiên Nhai Hải Các, giết yêu trừ ma, đoạt linh thảo, tìm tiên duyên và vân vân vân.
Bành Diệu Long đã cười hì hì nói:
- Việc này vốn phải do sư huynh của quý phái làm, nhưng Hứa đại tiểu thư cảm giác Thông Tấn Xã là do nàng quản lý, cũng phải phụ trách một ít, mà nàng lại có chút giao tình cá nhân với sư huynh đệ chúng ta, lợi dụng thân phận cá nhân mời chúng ta đến, ta bởi vì hai phái hữu nghị nên liền tới, chưởng giáo đại nhân cũng không cần cảm tạ chúng ta.

Nói xong đã nháy mắt với Thị Mộng, cũng lấy ra một tờ công văn, mặt trên viết điều kiện do Hứa Diệu Nhiên và mười bốn người Tẩy Nguyệt phái định lập, tồn tại Hạ Trọng Thề tuân thủ nghiêm ngặt, lại có bí pháp Thiên Nhai Hải Các thủ hộ, quả thật không có lầm.

Đồng thời những đệ tử Thông Tấn Xã khác cũng có thể chứng thực.

Cái này vốn cũng không phải nói dối, Hứa Diệu Nhiên gọi bọn họ tới mục đích vốn là để làm phong phú thực lực bản thân chứ không phải làm gian tế, hơn nữa có nhiều người chứng minh như vậy, trong lòng mười bốn người cũng hoàn toàn không giả dối.

Ngọc Hư Tiên Tôn thấy thế, cũng chỉ có thể hừ một tiếng:
- Nếu như thế, vậy chư vị tự giải quyết cho tốt đi.

Nói xong đã biến mất không thấy gì nữa.