Làm người bên cạnh Hứa Diệu Nhiên, Hồng Uyển cũng có một nơi ở riêng, gọi là Thanh Ý Hiên. Trong hiên có bốn nha đầu chuyên môn phụ trách hầu hạ nàng. Ở trên đảo Trường Phong có hai biệt thự lớn khác nhau, mấy trăm mẫu đất vườn, hơn mười mấy tôi tớ. Tuy nhiên phần lớn thời gian Hổng Uyển đều ở tại Thanh Ý Hiên, nơi này gần với Hứa Diệu Nhiên, có thể lúc nào gọi cũng có mặt.
Gần nhất là trong khoảng thời gian này, Hứa Diệu Nhiên lại mệnh lệnh nàng không có việc gì không được rời khỏi hiên, muốn đi ra ngoài cũng cần có người cùng đi, còn cố ý xin Bắc Thương Hàn và Thái Quân Dương tới bảo hộ nàng.
Nhiệm vụ này một khi được giao ra, những người trong Tẩy Nguyệt phái còn vì thế mà ồn ào một phen.
Lúc sáng sớm, tiếng tiêu du dương đúng giờ vang lên.
Ngồi ở trong đình nhổ ngoài Thanh Ý Hiên, Bắc Thương Hàn đang cầm ngọc tiêu, đặt ở bên miệng thổi ra khúc tấu êm tai.
Tiếng tiêu như tiếng chuông, leng keng vang vọng chảy vào lòng người.
Tới khi một khúc thổi xong, phía sau vang lên tràng vỗ tay.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồng Uyển đang đứng đằng sau hắn, cười nhẹ nhàng nhìn mình, bên người còn có một hầu gái đang bưng chén đĩa, ở bên trong chính là canh hạt sen.
Hồng Uyển đã cười nói:
- Tiêu nghệ của Bắc đại ca thật là tốt, một khúc tiêu âm thật sự là nhân gian khó có thể nghe thấy vài lần.
Khi nói chuyện lời nói thản nhiên, điềm tĩnh thục nhã, đâu còn là phong thái ngút trời như trước.
Bắc Thương Hàn thu tiêu cười nói:
- Hồng Uyển cô nương nói đùa, trong lúc rãnh rỗi thổi một chút mà thôi, không đáng để cô nương khen như thế.
Hồng Uyển đã cười dài đi lên trước, bưng bát canh hạt sen lại:
- Mấy ngày nay vất vả cho Bắc đại ca rồi, chén canh hạt sen này là tự ta nấu sáng nay, mặc dù không phải là vật tốt nhưng cũng coi như là một chút tâm ý.
- Ta làm sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ.
Bắc Thương Hàn đang muốn cự tuyệt, nhưng thây cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Uyển khẽ bĩu ra, giống như ngươi không uống ta sẽ khóc liền tiếp nhận.
Lại nghe cách đó không xa vang lên một thanh âm:
- Hồng Uyển cô nương hình như có chút bên trọng bên khinh nha? Đều là một đám hộ viện như nhau, dựa vào cái gì mà Bắc Thương Hàn có canh hạt sen để uống, còn ta lại chỉ có thể ăn không khí?
Không cần nhìn cũng biết người nói chuyện là ai.
Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên Thái Quân Dương đang đứng trước đình. Quần áo võ sĩ, thân mang đại kiếm lớn, thoạt nhìn không giống tu giả mà giống một võ sĩ chính tông.
Thời điểm này hai tay khoanh trước ngực, tựa vào một cây cột nhìn bọn họ.
Mặt Hồng Uyển đỏ lên, lập tức nói:
- Nếu Thái đại ca muốn uống, ta cũng có thể bảo tôi tớ đi làm cho Thái đại ca, sao lại nói bên trọng bên khinh được chứ.
- Thôi thôi, chung quy là ta không có phúc phận được ăn canh hạt sen do chính Hồng Uyển cô nương nấu, tuy nhiên có thể nhìn thấy bộ dạng tao nhã của Hồng Uyển cô nương cũng không uổng ta sáng sớm lại đây xem cuộc vui rồi, ha ha.
Hồng Uyển dậm dậm chân:
- Nói cái gì đó.
Sau đó đỏ mặt vội vàng chạy đi.
Bắc Thương Hàn tức giận trừng mắt nhìn Thái Quân Dương:
- Đừng có nói nhiều, muốn uống thì lấy đi.
Nói xong đã đưa canh hạt sen cho Thái Quân Dương.
Thái Quân Dương chậc chậc lắc đầu:
- Người ta sáng sớm tinh mơ cố ý tự mình làm cho ngươi đấy, ngươi thế nhưng ngay cả nếm cũng không nếm liền nhường cho ta, nếu để cho nàng thấy chỉ sợ sẽ thương tâm.
Nói xong ánh mắt đã rơi ở phương xa, nơi đó Hồng Uyển đang nhìn trộm về phía này, nhìn thấy động tác của Bắc Thương Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng nhợt.
Bắc Thương Hàn cũng không khách khí trả lời:
- Tâm của ta đều đặt vào đại đạo, không muốn đặt vào tình yêu nam nữ.
Thái Quân Dương lập tức nói:
- Tình yêu nam nữ và đại đạo cũng không xung đột, âm dương điều hòa nói không chừng mới là chân lý thiên địa. Ngài không thấy Chân Quân thiên tôn à, nên thành thân liền thành thân, nên sống chết liền sống chết.
- Đại đạo bất đồng, ngươi không nên làm khó ta.
Bắc Thương Hàn thấy Thái Quân Dương không cầm liền bỏ canh hạt sen xuống, không hề uống.
Hồng Uyển phía xa xa nhìn thấy, trong lòng đau xót, có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Trong lòng chua xót, lại nghe một thanh âm đột nhiên nói:
- Nhóc con này có chuyện gì đau xót thế? Có cần lão thân an ủi không?
Hồng Uyển cả kinh, chỉ thấy không biết trước mặt có một người đứng từ lúc nào.
Người nọ mặc váy Hồng Y, có thêu mười tám huyết mai, nhiều đóa nở rộ diễm lệ, trên mặt lại có mảnh vải đen, nhìn không thấy mặt, nhưng trên trán lại đầy nếp nhăn, làm cho người khác nhìn qua có thể biết là người già. Không chỉ như thế, trong tay lại có một quải trượng đầu rồng, dưới chân mang một đôi giày vải, nhìn như đơn giản nhưng bên trong lại có ánh hào quang, cư nhiên là một đôi giày cực phẩm.
- Tang Hồng Mai!
Chỉ liếc mắt một cái Hồng Uyển liền nhận ra người này, bật thốt kêu ra tiếng. Cái này cũng khó trách, tuy rằng Tang Hồng Mai che mặt, nhưng một thân trang phục và đạo cụ lại không thay đổi, quải trượng đầu rông, y phục hoa sen, giày Phượng Vân, chớ nói chi tới bộ dáng gần đất xa trời của nàng, ở Thiên Nhai Hải Các có thể nói là một con bọ cạp —— có độc.
Trang phục không theo quy tắc như thế, cùng với việc nàng che mặt, không bằng nói từ lúc bắt đầu nàng không có ý định giấu diếm thân phận, nếu không nhất định sẽ nhớ rõ phương pháp dịch dung. Che mặt này dụng ý đại khái là thời điểm tương lai khi ở công đường có thể nói một câu: Ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta.
Vừa để người khác biết rằng là mình làm, lại vừa phủ nhận sự thật, đây chính là tính tình của Tang Hồng Mai.
Bà ta chính là muốn để Hứa Diệu Nhiên biết rằng là mình làm, lại cố tình khiến nàng không có biện pháp, thu được thỏa mãn trong cơn phẫn nộ của nàng.
Thời khắc này nhìn Hồng Uyển, Tang Hồng Mai đã hắc hắc mỉm cười:
- Tiểu cô nương, nếu không vui hay là đi cùng lão thân tới nơi đó ngồi chút đi.
Nói xong một bàn tay đã chụp vào Hồng Uyển.
Xoát!
Một đạo kiếm quang đánh úp lại đâm vào cánh tay của Tang Hồng Mai, chính là Bắc Thương Hàn tập kích đến, người chưa tới nhưng kiếm quang đã tới trước.
Tang Hồng Mai cười quái dị một tiếng, tiện tay chém ra một đạo bạch quang.
Bạch quang kia đánh vào trên thân kiếm của Bắc Thương Hàn, Bắc Thương Hàn chỉ cảm thấy có một luồng sức lực mạnh mẽ đánh úp lại nhưng không thể ngăn cản, bị một kích kia đánh bay, khi bạch quang kia ngừng lại mới phát hiện hóa ra là một mảnh móng tay, Bắc Thương Hàn nhìn thấy liền cả kinh trong lòng. Chỉ tiện tay ném ra một mảnh móng tay đã có uy lực như thế, chứng tỏ thực lực của đối phương vô cùng khủng bố.
Tang Hồng Mai cũng ồ lên một tiếng:
- Hảo tiểu tử, có thể tiếp được một kích này của ta mà vẫn cô sự, Thiên Nhai Hải Các ta từ khi nào lại có đệ tử xuất sắc như thế chứ?
Một kích kia bởi vì không muốn giết người nên không dùng toàn lực, nhưng bên trong vẫn muốn đả thương người khác, không nghĩ tới đối phương lại thoải mái tiếp được, cho thấy thực lực không hề kém.
Hồng Uyển đã kêu lên:
- Cẩn thận, bà ta là Tang Hồng Mai.
- Om sòm!
Tang Hồng Mai đã bắt lấy Hồng Uyển, bàn tay bịt kín miệng nàng lại, quay đầu liền muốn rời đi.
Bắc Thương Hàn thấy thế lại lần nữa xuất kiếm, mũi kiếm run rẩy phát ra nhiều điểm hàn quang chỉ vào sau lưng Tang Hồng Mai.
Tang Hồng Mai đầu cũng không quay lại, trực tiếp quăng một mảnh móng tay lại, làm cho Bắc Thương Hàn không thể không thu hồi kiếm bảo vệ mình. Cùng lúc đó, giữa không trung lại hiện lên một đao kiếm quang hoa lệ, đại kiếm của Thái Quân Dương từ trên trời giáng xuống.
Điểm chết người chính là trên thân kiếm còn quanh quẩn một loại lực lượng đặc thù, Tang Hồng Mai theo bản năng phát hiện không đúng.
- Sát Lục Đạo!
Bà ta hét ầm lên.
Thân là Hóa Hồn đỉnh cao, là nhân vật đứng đầu, bà ta tất nhiên là rõ ràng lực lượng của một kiếm này đáng sợ thế nào.