Đối với mấy người Bắc Thương Hàn, rốt cuộc có kế hoạch gì, cụ thể nên như thế nào chấp hành, Tẩy Nguyệt phái bên này đều đã sớm chuẩn bị tốt.

Hiện giờ sau khi thông báo mọi việc, ngay đêm đó, mười bốn người âm thầm lặng lẽ rời khỏi núi Xuất Vân, biến mất vô tung.

Đảo Trường Phong, Lạc Anh trấn.

Lạc Anh trấn ở trên đảo xưa nay nổi danh vì hoa anh đào. Mỗi khi đến mùa xuân tháng ba, chính là lúc cây anh đào nở rộ. Trên đất, hoa anh hoa đào đua nhau nở, hội tụ thành một dải màu hồng phấn. Mỗi khi gió thổi tới, đóa hoa bồng bềnh rơi xuống, tản mát ra mùi thơm ngát, khiến lòng người say.

Hàng năm vào lúc này, Hứa Diệu Nhiên đều đi tới Lạc Anh trấn.

Ở giữa biển hoa, tản bộ quanh khu rừng, xuyên qua hoa đào rực rỡ, mặc cho đóa hoa rơi xuống, thưởng thức cảnh đẹp nơi này.

Năm nay Hứa Diệu Nhiên lại lần nữa đi tới Lạc Anh trấn.

Đi thẳng vào trước cửa hàng điểm tâm, cất giọng nói:
- Chưởng quầy, một chén súp táo đỏ long nhãn, mọt đĩa bánh hoa quế bánh củ sen ngọt.

Từ trong cửa hàng có một ông lão đi ra, nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên trong mắt sáng ngời, cất giọng nói:
- Ôi!!! Đây không phải Hứa đại nãi nãi sao, ngài có thể tới đây, bạn già nhà ta cũng trông mong ngài không phải chỉ một hai ngày nay đâu.

Hứa Diệu Nhiên lười biếng vén tóc mai, nói:
- Ta cũng muốn đến, nhưng nề hà hoa kỳ chưa tới, nên chưa đến. Năm trước phong cảnh không tốt, một hồi gió to đều chém ngãn cây hoa, cũng không có đến. Năm nay muốn đến đây nhìn xem, đám hoa nhi này, đều đúng lúc đang nở rộ.

- Nở rồi , nở rồi , tất nhiên là nở chứ.
Trương lão hán vừ bưng súp táo đỏ cho Hứa Diệu Nhiên vừa hưng phấn nói:
- Ngài xem này cả vườn xuân sắc , đều ngóng trông bà nội ngài tới đó.

Khi nói chuyện , một phụ nhân đã từ trong buồng trong đi ra , khẽ khom người đối với Hứa Diệu Nhiên nói:
- Hứa đại nãi nãi , ngài đã tới , ta bảo hôm nay trong nhà sao đột nhiên có chim thước báo tin vui , hoa đón xuân đều nở rộ trước thới gian , có lẽ đều là vì đón ngài đó.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Trương thẩm vẫn biết nói chuyện như xưa.

Trương lão hán đã bưng súp táo đỏ long nhãn và bánh hoa quế củ sen ngọt lên , nói:
- Bà nội nếm thử tay nghề của tiểu lão nhân đi , xem tiến bộ hay thụt lùi.

Hứa Diệu Nhiên uống một ngụm súp táo đỏ , lại nhặt lên một khối bánh hoa quế xốp giòn vào miệng , sau khi nếm thử gật gật đầu hài lòng nói:
- Quả nhiên vẫn là hương vị như vậy.

Trương lão hán đã cười nói:
- Bà nội nếu thích , ta liền gói một ít để ngài mang vè quý phủ đi , vừa lúc trong phòng còn có mười bốn hộp.

- Mười bốn hộp?
Hứa Diệu Nhiên ngây cả người , nhìn ông lão:
- Thực cổ quái , đến không bằng mười lăm hộp , coi như là tròn số.

Ông lão cười nói:
- Vốn là mười lăm hộp đấy , ai ngờ lão nhân nhà ta không cẩn thận , khi bao lại làm rớt một hộp.

Sắc mặt của Hứa Diệu Nhiên chìm xuống đến:
- Vậy sao? Vậy thì thật là đáng tiếc.

- Không biết bà nội muốn đứa điểm tâm của tiểu lão nhân đến nơi nào vậy?
Trương lão hán lại hỏi.

Tay chấm dính chút súp táo đỏ , Hứa Diệu Nhiên ở trên bàn viết chữ:
- Đưa đến nơi này đi , có nhìn rõ không?

Ông lão nhíu hai mắt lại:
- Bà nội yên tâm , trước tối muộn hôm nay , nhất định đưa đến.

- Tốt lắm.
Hứa Diệu Nhiên đứng dậy rời đi.

Ba ngày về sau , Hứa Diệu Nhiên trở lại Thiên Nhai Hải Các.

Ngồi ở trước đường khẩu , Hứa Diệu Nhiên nói:
- Truyền lệnh xuống , bắt đầu từ hôm nay lệnh cấm giải trừ , mọi người có thể tự do ra ngoài. Để Hồng Uyển đi chuẩn bị một chút , nói cho nàng biết... mậu dịch phải mở lại rồi.

Hôm đó , Thiên Nhai Hải Các chợt náo nhiệt hẳn lên.

Đệ tử đến nhận nhiệm vụ nhiều hơn bình thường gấp ba lần , nếu chú ý , đều thấy những người này đều thuộc Thông Tài Xã.

Dị trạng rõ ràng như vậy tất nhiên không thể gạt được kẻ đang có ý , bất kể là kẻ thù hoặc người trung lập , đều biết rằng Hứa Diệu Nhiên đã đình chỉ ngủ đông rồi.

Long Ẩn Đường , Phong tổ.

Thanh Phong ngồi ở vị trí của mình , dưới tay có vài anm tử áo đen đứng dưới , đang ở báo cáo.

Nghe qua báo cáo , gã sờ sờ lên cằm lặng lẽ nói:
- Rốt cục cũng động rồi sao? Xem ra kẻ Hứa Diệu Nhiên muốn chờ đã đến. Bắc vọng , chuyện giám thị Hứa Diệu Nhiên giao cho ngươi phụ trách , gần đây có phát hiện Hứa Diệu Nhiên có động tĩnh gì không?

Kẻ tên là Bắc Vọng trả lời:
- Trong hai năm qua , đại đa số thời gian Hứa Diệu Nhiên đều không bước chân ra khỏi cửa , ngẫu nhiên đi ra , cũng chỉ di chuyển chung quanh đảo Trường Phong , cũng không đi xa. Thuộc hạ theo dõi nàng , phát hiện mấy tháng gần đây , nàng đầu tiên đi qua Nam hồ chơi thuyền , Tây Sơn đạp tuyết , lần gần nhất còn tới Lạc Anh trấn ngắm hoa. Chuyện Thông Tài Xã giải trừ lệnh cấm , chính là sau khi từ nơi ấy trở về mới được triển khai. Nếu không ngoài dự tính , chắc có lẽ nàng ta ở nơi đó đạt được tin tức gì đó.

- Biết nàng ta từng tiếp xúc với những người nào không?

Bắc Vọng lấy ra một phần danh sách.

Thanh Phong cũng không tiếp nhận , chỉ khua tay nói:
- Chiếu theo danh sách bắt lại , thẩm vấn từng kẻ một.

- Cái này...
Bắc Vọng do dự một chút:
- Bọn họ đều là con dân Thiên Nhai Hải Các đó.

- Ừm?
Ngữ điệu Thanh Phong kéo dài ra nhìn vào Bắc Vọng.

Bắc Vọng trong lòng rùng mình một cái , vội nói:
- Tuân mệnh!

Nhìn thấy Bắc Vọng lui ra , Thanh Phong sờ lên cằm suy nghĩ một lát lúc này mới nói:
- Người của Thông Tài Xã nếu đã hoạt động , như vậy mậu dịch lưỡng giới cũng sẽ mở trở lại rồi. Thiên Lan , lưu ý Hứa Diệu Nhiên và Hồng Uyển , xem các nàng khi nào thì động , báo cho ta biết.

Lại một nam tử áo đen xuất hiện, vâng lệnh sau đó rời đi.

Sau khi phân bố xong, Thanh Phong ngồi dựa sâu vào ghế, thân thể ngả ra, lâm vào suy tư.

Phô trương thanh thế? Hay là thực sự có chỗ dựa?

Thanh Phong không biết, nhưng gã biết rõ bất kể là kết quả thế nào, bên trên cũng đã không chờ được nữa rồi.

Tang Hồng Mai đang đợi tin tức của gã, gã không thể, cũng không dám để Tang Hồng Mai thất vọng, hiện tại chỉ hy vọng Hứa Diệu Nhiên có thể mau chút hành động.

Hứa Diệu Nhiên đích xác không khiến gã thất vọng.

Chỉ chờ hai ngày, Thanh Phong đã nhận được tin tức, nói Hứa Diệu Nhiên mang theo Hồng Uyển đi Dẫn Tinh Điện.

Dẫn Tinh Điện là vùng đất có Vận Chuyển Trận của Thiên Nhai Hải Các, các đệ tử muốn đi phương xa mà không muốn đi đường dài, liền thông qua nơi này vận chuyển, đương nhiên, phí tổn phải tự lo.

Nhận được tin tức, Thanh Phong lập tức chạy tới Dẫn Tinh Điện.

Đã có đệ tử ở nơi đó chờ trước, nhìn thấy Thanh Phong khom người nói:
- Bái kiến Phong Thủ. Hứa Diệu Nhiên và Hồng Uyển một khắc trước vừa gia nhập Vận chuyển Trận.

- Biết bọn họ đi đâu không?

Đệ tử kia lắc đầu:
- Chỉ có người chưởng quản Vận Chuyển trận mới biết được.