Nhưng tấn công Thiên Tâm, đừng nghĩ là một ngày có thể được, có khả năng cần phải mất mấy năm, thậm chí là hơn mười năm chuẩn bị.

Yến Trường Phong đã nói:
- Nếu hiện giờ cho các ngươi đi giúp nữ nhân được xem là người có tiền nhất Tê Hà Giới, như thế nào lại thiếu chỗ tốt cho các ngươi chứ. Trong phái sẽ cung cấp Ngũ Khí Triều Nguyên Đan cho các ngươi. Về phần nợ nần, Hứa Diệu Nhiên sẽ thanh toán giúp các ngươi.

Xoạt!

Nương theo bóng dáng trong suốt chợt lóe lên kia, thân thể một tên quỷ tướng khẽ lắc lư vài cái, sau đó liền ngã sấp xuống.

- Hí!
Tiểu Tam phát ra một tiếng hú gọi đắc ý, cảm nhận lực lượng bản thân được nâng cao.

Ở quanh người nó chất đầu thi thể quỷ vật.

Tuy rằng trận chiến này khiến Tiểu Tam bị thương không nhẹ, nhưng với tính cách tàn nhẫn hiếu chiến của nó lại làm Tiểu Tam cảm thấy vô cùng hưng phấn, không còn thấy sợ hãi.

Không biết từ khi nào, Tiểu Tam cũng cảm giác được trên con đường mình đang đi càng ngày càng xuất hiện nhiều quỷ vật cường lực. Bọn chúng vây đuổi mình, chặn đường mình, điên cuồng tiến về phía mình.

Nhưng bản tính thủ quỷ khiến nó không hề sợ hãi với mấy việc này.

Sau khi liên tiếp giết chết một đám quỷ vật, Tiểu Tam quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó thân hình chợt lóe lên nhanh chóng rời đi.

Nơi cách nó khoảng hơn mười dặm, một Quỷ Vương có hai mắt lóe ra hàn quang u lục. Nó giơ Bạch Cốt kiếm trong tay lên, chỉ về phía trước.

Phía sau là vô số quỷ vật cùng nhau phát ra tiếng rít gào, rậm rạp lan tràn khắp cánh đồng bát ngát, liếc mắt không thấy được điểm cuối.

Tang Hồng Mai sắc mặt âm trầm ngồi ở nhà trước, nghe thủ hạ báo cáo. Bàn tay già khô như da gà cầm một cây quải trượng đầu rồng, nếu chỉ nhìn tướng mạo sẽ nghĩ đến một lão thái thái được bảo dưỡng rất kỳ, tuyệt sẽ không tin tưởng đây là một trong tám La Sát của Thiên Nhai Hải Các, Huyết Tiên Tử.

Chỉ có người quỳ gối kia mới biết được giấu dưới thân thể già nua này là một lực lượng kinh khủng thế nào.

Quải trượng đầu rồng nhẹ nhàng dừng một chút, giống như đánh vào ngực của tôi tớ, khiến người nọ sợ tới mức trái tim đập bang bang.

Tiếng nói khàn khàn khó nghe của lão phụ nhân đã vang vọng trong đại sảnh:
- Nói như vậy nghĩa là Phàn Thừa Long là hoàn toàn nhảy về phía Hứa Diệu Nhiên rồi sao?

- Vâng! Hôm qua Hứa Diệu Nhiên đã chính thức lập xã, tự nhân là Xã Trưởng, gọi là Thông Tài Xã, Phàn Thừa Long là Phó Xã Trưởng.

- Thông Tài Xã… Thông Tài Xã….
Tang Hồng Mai thì thầm hai câu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Là Thông Tài Xã sao! Thật tốt cho một cô gái, lại lấy của cải giắt bên miệng, lấy tiền tài mê người, kết bè kết cánh, thật không biết xấu hổ!

Vừa nói xong, quải trượng đầu rồng đã đung đưa vài cái, chợt nghe trong đại sảnh truyền tới tiếng rầm rầm vang dội, gạch đá được chế bằng Thanh Kim hoàn tòan vỡ nát.

Một người thanh niên văn sĩ ngồi bên cạnh cười nói:
- Ngươi tức giận làm gì, không phải ngươi không biết Hứa Diệu Nhiên là ai, dựa vào cha mà ngang ngược, kiêu ngạo, chưa từng bị thua thiệt. Chuyện lần trước hiển nhiên đã chọc giận nàng, lúc này hành động như thế cũng không có gì kỳ quái.

- Ngươi biết cái gì chứ?
Tang Hồng Mai đã quát lên:
- Đơn giản là một nữ nhân ngu xuẩn được nuông chiều, một lòng chỉ hướng về nhà chồng. Lại không nghĩ tới môn phái nào giúp nàng có được địa vị như ngày hôm nay, đừng nói là nàng, chính cha nàng cũng không có.

Ngang nhiên chê bai một bị Chân Quân, đại khái là chỉ có vị Huyết Tiên Tử này dám làm thế khiến những người khác đều hoảng sợ.

Tang Hồng Mai lại hoàn toàn không sợ, tiếp tục nói:
- Hứa Quang Hoa kia cũng là một kẻ không có tiền đồ, sư phụ đã sớm nhắc nhở hắn, muốn hắn thúc giục Hứa Diệu Nhiên đưa trận Truyền Tống ra, hắn lại cứ không nghe. Một đôi cha con ngoan cố! trận Truyền Tống là một chuyện vô cùng trọng đại, làm sao có thể rơi vào trong tay một cá nhân cơ chứ? Hơn nữa những năm gần đây, giao dịch của hai giới đã sớm không phải là chuyện bí mật. Nếu không có Thiên Nhai Hải Các chống đỡ, hắn thực sự nghĩ rằng chỉ bằng một Chân Quân như hắn liền có thể ngăn trở nhiều sói như vậy sao? Xuất thân từ môn phái, ỷ lại vào môn phái nhưng lại không suy nghĩ báo ân, ngược lại còn ích kỷ chỉ lo cho mình, quả thực là buồn cười!

Thanh niên văn sĩ cười khổ:
- Cũng không thể nói như vậy, dù sao giao dịch hai giới là do Đường Kiếp làm nên. Nếu muốn tính toán thì Tẩy Nguyệt phái hiển nhiên cũng có quyền thừa kế. Hiện giờ cũng vì Hứa Diệu Nhiên dùng thân phận góa phụ xử lý, chúng ta mới có thể quang minh chính đại giữ lấy, nếu thật sự giao lại cho phái chỉ sợ sẽ sinh ra gút mắc.

Tang Hồng Mai trừng mắt:
- Lục Vô Nhai, mẹ kiếp, rốt cục ngươi đang nói giúp ai thế hả?

Thanh niên văn sĩ cười khổ:
- Ta tất nhiên là giúp ngươi. Ý tứ của Linh Lung Thiên Tôn là muốn thu được vị trí cụ thể của trận Truyền Tống, làm như vậy là để phòng ngừa hậu hoạn, nhưng lại chưa bao giờ nói qua phải chính thức tiếp quản. Ngược lại động tác của ngươi hơi lớn, ngay cả bức hôn cũng đem ra, lợn lành cũng chữa thành lợn què mất rồi.

- Ta đây chẳng phải cũng là vì môn phái sao? Hàng năm tiền phụ cấp cho Tẩy Nguyệt phái nhiều như vậy, ta thật đau lòng!
Tang Hồng Mai vỗ ngực trở lời, lại truyền tới một tiếng rống:
- Cái gì cần để ý hay không cần để ý, bản tiên tử không hiểu, cũng không muốn hỏi. Huyết Tiên Tử ta từ khi xuất đạo tới nay cũng không phải dựa vào lấy lý phục nhân mà là cái này!

Lão bà tóc bạc da nhăn đã nắm chặt tay thành quyền.

Tiếng nói khàn khàn tiếp tục quanh quẩn:
- Mậu dịch hai giới vô cùng trọng đại, rõ ràng là do Thiên Nhai Hải Các chúng ta nắm giữ trong tay, dựa vào cái gì mà Thiên Nhai Hải Các chỉ có thể được một phần tám, mà Hứa Diệu Nhiên nàng lại độc chiếm nhiều như thế? Loại tình huống thế này nhất định phải thay đổi!

Lão bà đột nhiên vung quải trượng, lớn tiếng nói:
- Bất kể thế nào cũng phải tìm ra vị trí cụ thể của trận Truyền Tống.

Nói xong lão bà đã cao giọng nói:
- Bảo Thanh Phong tới gặp ta.

————————————

Đỉnh Trích Tinh, núi Xuất Vân.

Tổng bộ Tẩy Nguyệt phái.

Thường ngày đỉnh Trích Tinh vô cùng an tĩnh, trang nghiêm.

Giống như một tòa cổ phật vạn năm, khiến người khác chiêm ngưỡng, cúng bái.

Nhưng hôm nay, đỉnh Trích Tinh luôn uy nghiêm lại bị thanh âm cười vui của một đám người trẻ tuổi cắt đứt.

- Mập mạp!
Theo tiếng hô vang dội, trên bầu trời xẹt qua một đạo nhân ảnh, rơi bên cạnh Vệ Thiên Xung, sau đó ôm lất hắn, chính là thân lưng đại kiếm, vũ hiên ngang, Thái Quân Dương.

So sánh với năm đó, hiện giờ Thái Quân Dương càng ngày càng có phong thái, trên mặt nhiều hơn một chút vẻ tang thương, cơ thể càng thêm rắn chắc, trên trán còn có một vết sẹo thật dài, cũng không biết sao lại không biến mất. Duy nhất không thay đổi vẫn là một chút hào hùng kia, sau khi ôm lấy Vệ Thiên Xung liền không buông tay, cười to nói:
- Không nghĩ ngươi cũng tới.

Vệ Thiên Xung giận dữ đẩy hắn ra, chỉ vào ngực kêu:
- Cũng đã nói với ngươi bao nhiều lần rồi, đừng gọi ta là mập mạp nữa, ngươi xem hiện tại lão tử có mập nữa không hả? Ta đây là cường tráng!