La An Bác gãi đầu cười nói:
- Lại nói cũng phải cảm tạ tiểu tử Tân Việt kia, nếu không phải hắn thì làm sao chúng ta có thể ở cùng một chỗ với sư muội chứ.
Trước kia mỗi người đều chỉ nghe kỳ danh lẫn nhau, khó gặp được, ngẫu nhiên thấy cũng chỉ là xã giảo, dù sao tuổi tác cũng kém xa nhau. Nhưng trải qua một chuyện này, Hứa Diệu Nhiên thật đúng là làm quen được với không ít đệ tử kiệt xuất trong bản môn.
Trước khi tranh đầu Thiếu chủ, mọi người đều có chút không yên lòng, không xác định được ai có thể ngầm ngáng chân mình hay không, dù sao biết người biết mặt không biết lòng. Sau khi tranh đoạt Thiếu chủ kết thúc, tất cả đề phòng đều buông ra, khúc mắc cũng được giải, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn cẩn thận và dè dặt như lúc trước, thay thế vào đó chính là tín nhiệm và thưởng thức.
Thời khắc này mấy người hàn huyên một hồi lâu, lời nói thật vui, có ý hận gặp nhau quá muộn, mãi tới khi đèn lên rực rỡ mới rời khỏi, Hứa Diệu Nhiên lại tự mình tiễn tới cửa.
Trở lại trong phòng, Hứa Diệu Nhiên hỏi:
- Ngươi nhìn rõ cái gì không?
Hồng Uyển mê muội nói:
- Không phải là tới cảm tạ ngươi sao?
- Đồ ngốc.
Hứa Diệu Nhiên thở dài nói:
- Đâu chỉ là cảm tạ. Hồng Uyển, ngươi cần phải biết, giữa người với người có khi chỉ cần chút cơ duyên. Thân thể của ta là nữ nhi của Chân Quân, kỳ thật cũng không biết có bao nhiêu người muốn tiếp cận ta, lôi kéo ta, thể hiện thiện ý với ta. Chỉ là lúc trước ta không để ý qua, cũng không nghĩ nó có ích lợi gì với mình. Nhưng sau một chuyện của Tân Việt, lại khiến ta thấy được một loại lực lượng. Đây không phải lực lượng cường đại của cá nhân, mà là lực lượng quần thể, là lực lượng tài phú.
Nói tới đây, Hứa Diệu Nhiên hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Họa phúc tương hợp, được mất chuyển hóa, đối với kẻ yếu mà nói, vĩnh viễn phải học được cách lợi dụng hết tất cả lợi thế trong tay mình. Lúc trước ta còn không rõ ý tứ của lời này, nhưng hiện tại ta đã rõ ràng. Sau khi việc của Tân Việt kết thúc, ta có hai lực chọn. Hoặc là để tất cả trở lại như trước, tất cả giao dịch chỉ giới hạn ở một vụ giao dịch này, kết quả chính là giận ném ngàn vạn chỉ vì cự hôn, kết quả là bỏ vốn lớn mà lợi lại quá ít, hơn nữa từ nay về sau còn phải lo lắng các phiền toái sẽ thay nhau kéo đến. Hoặc là mượn dùng một cơ hội này xây dựng nên thế lực của mình.
- Thành lập thế lực của mình sao?
Hồng Uyển ngây dại.
- Đúng, chuyện của Tân Việt chính là một sợi dây nối chúng ta lại với nhau. Những người này cũng có chỗ tốt với chúng ta, tuy rằng chiếu cỗ chúng ta nhưng lại suy bụng ta ra bụng người, bất quá chỉ là tiện tay cho mượn một ít tài phú, tự nhiên sẽ vô cùng cảm tạ đối với ta. Nhất là đám người Phàn Thừa Long vẫn chưa trả giá cái gì liền thu lợi vô cùng lớn. Tuy nhiên cái này cũng không phải trọng yếu nhất, quan trọng là…ta để người khác thấy ta có của cải. Ta có thể bỏ ra số tiền này, về sau tự nhiên cũng có thể xuất ra nhiều tiền hơn. Tiền luôn phải dùng, chỉ là xem nên dùng ở trên người ai. Dùng trên người Phàn Thừa Long cũng là dùng, dùng trên những người khác cũng là dùng. Chỉ một chuyện giúp đả kích Tân Việt mà thành lập nên giao tình, vậy vì sao không để giao tình này tiếp tục thêm nữa? Bọn họ cần tiền của ta, mà ta cũng cần đến bọn họ.
- Hóa ra là vậy.
Hồng Uyển bừng tỉnh:
- Cho nên hôm nay bọn họ tới đây kỳ thật chính là đến dựa vào ngươi?
- Thân thể của ta là nữ nhi của Chân Quân, sau lưng có người chống đỡ, lại nắm giữ giao dịch hai giới, có được món tiền khổng lồ, có người dựa vào thì có gì kỳ quái chứ. Tuy nhiên muốn dựa vào cũng phải xem tính tình người này như thế nào, có thể tín nhiệm được không. Cho nên hôm nay bọn họ đến không phải để dựa vào, mà là đến dò xét trước. Dù sao thời gian hợp tác còn nhiều, còn cần một thời gian để quan sát. Quan trọng là… phải xem thử ta có hứng thú hay không.
Nếu là lúc trước, Hứa Diệu Nhiên nhất định không có hứng thú.
Với nàng mà nói, có thể cùng tiêu dao thiên địa với Đường Kiếp đã đủ rồi, nàng chưa từng hứng thú với những âm mưu lục đục thế này.
Nhưng hiện giờ Đường Kiếp sinh tử không biết, trong Thiên Nhai Hải Các nảy sinh phân tranh. Vì bảo hộ di sản Đường Kiếp lưu lại cho nàng, nàng cũng không thể không làm một việc —— thành lập thế lực thuộc về mình, đấu tranh vì của cải của nàng chính là lựa chọn tốt nhất.
Mấy ngàn vạn linh tiền đập xuống, không chỉ mua được sự thất bại của Tân Việt, còn nắm được tâm của một số đồng môn. Nắm chặt cơ hội này, Hứa Diệu Nhiên mới có thể chân chính thành lập quyền của mình. Nếu không cứ mỗi lần phiền toái liền lấy ra mấy ngàn vạn, cho dù Hứa Diệu Nhiên có giàu có thế nào cũng không thể chịu nổi.
Thời điểm Hứa Diệu Nhiên nghĩ đến phải thành lập thế lực của mình, Phàn Thừa Long cũng cảm nhận được Hứa Diệu Nhiên có khát vọng nắm giữ vận mệnh của mình. Song phương dưới tình huống như vậy hợp tác với nhau cũng không kỳ quái. Huống chi Thiên Nhai Hải Các còn là môn phái nữ tử vi tôn, dựa vào Hứa Diệu Nhiên vốn không phải là chuyện hổ thẹn. Vấn đề duy nhất có lẽ chính là Hứa Diệu Nhiên không phải là Thiếu chủ. Tuy nhiên, với thân phận nữ nhi Chân Quân, cho dù Thiếu chủ là chuyện ván đã đóng thuyền thì cũng không có gì quan trọng.
Đương nhiên, hôm nay vẫn chỉ là thử nghiệm, chỉ vừa mới bắt đầu. Muốn có nhiều tín nhiệm và giao tình hơn nữa còn cần có thời gian và chậm rãi tiếp xúc mới thành lập được, nhưng bất kể thế nào, mọi người kết nối với nhau đều thông qua ý nguyện của nhau, sau này sẽ thuận tiện hơn. Không chỉ có bọn họ, còn có những chỗ khác nhận ra mặt tốt của Hứa Diệu Nhiên, cũng đều muốn mượn cơ hội dựa vào như bọn họ.
Hiểu rõ điểm ấy, Hồng Uyển lại cảm thấy ưu sầu:
- Chỉ sợ bên lão gia đã biết sẽ ngăn cản.
Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên nói:
- Lão gia tại sao phải ngăn cản?
Hồng Uyển trả lời:
- Ngươi làm trái ý của lão gia, ông ấy làm sao có thể không tức giận chứ?
Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Đồ ngốc, ngươi căn bản không hiểu được suy nghĩ của phụ thân. Ông ấy đồng ý Tân Việt cầu hôn chỉ là vì lo lắng ta không gả được ra ngoài. Ta đã dùng hành động cho ông ấy thấy cõi lòng của mình, ông ấy làm sao lại cưỡng cầu chứ. Về phần nói thành lập thế lực của mình, phụ thân lại càng vui mừng. Làm phụ mẫu vĩnh viễn đều theo một kiểu. Ta nói muốn đi tiêu dao thiên hạ, có cuộc sống hạnh phúc, bọn họ khẳng định không vui, cho là ta không biết tiến lên. Ta muốn thành lập sự nghiệp to lớn, cho dù gió lớn hơn, đau xót nhiều hơn cũng không sợ, bọn họ đều vô cùng cao hứng, Dường như sinh chúng ta ra là để chúng ta chịu khổ tìm kiếm vất vả, dám sống ở trên thành tựu của cha mẹ đều là bất hiếu.
- Cho nên hiện giờ ta nỗ lực phấn đấu, tranh quyền đoạt lợi, ông ấy vui mừng không kịp thì sao lại ngăn ta? Ngươi cứ chờ xem, sau khi việc này truyền ra ngoài, không lâu sau phụ thân sẽ đích thân lại đây trợ uy cho ta.
Hồng Uyển nghe xong liền cảm thấy mờ mịt.