- Ngươi!
Tân Việt tức giận đến phổi muốn nổ tung:
- Vì sao, vì sao ngươi muốn làm như vậy? Ngươi có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng vì ngày hôm nay không? Vì để bọn họ chọn ta, chỉ mỗi linh tiền ta đã bỏ ra hơn hai trăm vạn. Đó là năm năm tâm huyết của ta.

Hứa Diệu Nhiên khinh thường nói:
- Vậy ngươi có biết ta dùng hết bao nhiêu không? Chỉ mấy ngày nay đã dùng hết 2300 vạn, cái này còn chưa tính đến mấy người ta hứa hẹn mà chưa trả, dự tính trong mười lăm ngày tới ta còn phải trả cho những người đó ít nhất mười triệu. Ngươi chỉ hơn hai trăm vạn thì tính là cái gì cơ chứ? Vì đối phó ngươi, ta phải dùng hơn ngươi tới mấy chục lần! Năm năm tính là cái đếch gì, dù là cả đời thì lão nương vẫn phải lấy ra!

- Nữ nhân ti tiện!
Tân Việt bị nàng làm tức tới gần phát điên, giơ tay lên định tát.

Hứa Diệu Nhiên cũng không né tránh, ngược lại còn nâng cao mặt để hắn đánh.

Ba!

Một cái tát vang dội dừng ở trên mặt Hứa Diệu Nhiên, tạo thành một dấu tay đỏ tươi trên mặt nàng.

Ngay sau đó chợt nghe một tiếng rống lớn:
- Tân Việt, công kích đồng môn, ngươi phải bị tội gì!

Hoảng hồn quay đầu lại, chỉ thấy một vị trưởng lão đã đi nhanh tới, trong tay còn nâng một cầu thượng thủy tinh. Trên thủy tinh cầu còn chiếu tới một bức họa, chính là cảnh tượng Tân Việt đánh Hứa Diệu Nhiên.

Tân Việt hít một hơi lạnh, lại nhìn Hứa Diệu Nhiên, một khắc này hắn rốt cục hiểu rõ, run giọng nói:
- Ngươi tính kế ta!

Hứa Diệu Nhiên mặt không chút cảm xúc trả lời:
- Ta mua được nhiều người như vậy , nhất định không có khả năng giấu diếm hết , ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết. So với việc lưu kẻ ôm hận trong lòng tìm cơ hội trả thù như ngươi , không bằng ra tay trước chiếm lợi thế loại trừ ngươi. Đừng vội , trong phải sẽ không làm gì ngươi đâu , Tuy nhiên ngươi tranh đoạt Thiếu chủ thất bại , liền thẹn quá hóa giận đánh nữ nhi của Chân Quân , là một sai lần lớn. Từ nay về sau , ngươi không còn thích hợp ở tổng bộ của Thiên Nhai Hải Các nữa. Sau khi hội trưởng lão nghị quyết xong sẽ trục xuất ngươi tới trấn thủ Lãnh Tuyền quan , từ nay về sau , không có lệnh sẽ không được rời đi.

Những lời nói đó khiến cả người Tân Việt đều mềm nhũn ra.

Vùng đất Lãnh Tuyền quan lạnh giá , tài nguyên ít lại phiêu lưu rất nhiều , xưa nay chính là khổ sai đứng đầu của Thiên Nhai Hải Các. Bản thân bị trục xuất lại thêm trấn thủ , vậy ngay cả cống hiến cũng không được tính , chỉ có thể làm không công. Vậy mà hắn còn không thể cự tuyệt , nếu cự tuyệt chính là phản bội , có thể bị xử tử.

Thời khắc này nhìn Hứa Diệu Nhiên , Tân Việt rốt cục bắt đầu hối hận với sự lựa chọn của mình.

- Yêu nữ!
Từ trong hàm răng của hắn rít gào nhảy ra hai chữ này.

- Quá khen!
Hứa Diệu Nhiên thản nhiên tiếp nhận đánh giá này, nữ nhân của Thiên Nhai Hải Các bị mắng là yêu nữ của không phải là lần đầu tiên, chẳng qua là xuất hiện trong miệng đệ tử bổn phái lại hiếm có.

- Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, rốt cục đã đuổi được tên Tân Việt chán ghét kia rồi, từ nay về sau chắc sẽ không ai dám cưới tiểu thư nữa.

Trên đường trở về, Hồng Uyển hi hi cười nói.

Tuy nhiên ngẫm lại chúc mừng tiểu thư nhà nàng không gả ra ngoài được, trong lòng lại thấy có chút không được tự nhiên.

Hứa Diệu Nhiên vẫn mang vẻ mặt gió nhẹ mây bay như trước:
- Việc này vẫn chưa xong đâu.

- A?
Hồng Uyển ngẩn người:
- Chẳng lẽ tên Tân Việt kia còn có thể trở về sao?

Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng:
- Tân Việt sao? Hắn đời này không có hy vọng, ta là nói những người đứng sau lưng Tân Việt.

Tân Việt cầu hôn chỉ là lời dẫn, nhìn trúng cũng là tài phú khổng lồ trong tay Hứa Diệu Nhiên, hoặc nói chính là mấy trận Truyền Tống trong tay nàng.

Ai nắm giữ trận Truyền Tống, người đó liền nắm giữ số lượng lớn của cải. Mà bọn họ không biết là, thậm chí trận Truyền Tống còn liên hệ tới Binh Chủ Bí Cảnh.

Một Tân Việt đã thất bại, không có nghĩa người phía sau liền tử bỏ.

Cho dù là nữ nhi của Chân Quân cũng không ngăn được người có lòng tham, đương nhiên, nhiều nhất chính là biện pháp khỏi phải kết hôn. Nhưng chỉ cần cố gắng rồi sẽ có biện pháp.

Nghe Hứa Diệu Nhiên nói như thế, Hồng Uyển cũng lo lắng:
- Vậy làm sao bây giờ?

- Ngươi đó, chỉ biết chơi, cũng nên học động não đi, chỉ cần có thể được một nửa bản lĩnh của Tiên Đào cũng có thể giúp đỡ được ta một ít.
Hứa Diệu Nhiên dùng ngón tay chọc chọc trán Hồng Uyển nói.

Thời điểm không có Hứa Diệu Nhiên, chính là Tiên Đào quản lý hết mọi giao dịch ở Huyết Hà giới, tính nàng này điềm đàm, chắc chắn, chuyện tình làm ra cũng khiến Hứa Diệu Nhiên vô cùng yên tâm.

Nghe Hứa Diệu Nhiên giáo huấn, Hồng Uyển lẩm bẩm:
- Ngươi ta chính là không thể nghĩ được mà.

Khi nói chuyện, hai người đã trở lại Thính Vũ Hiên của Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên cũng không vào phòng ngủ, trực tiếp ngồi ở trước nhà nói:
- Nếu như thế cứ ở một bên xem thật kỹ, đừng nên nói nhiều.

- Nhìn? Nhìn cái gì?
Hồng Uyển khó hiểu, nhưng Hứa Diệu Nhiên không nói, nàng cũng không dám hỏi lại.

Cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong chốc lát, một lát sau, chợt nghe một thanh âm truyền đến:
- Phàn Thừa Long, Hạ Tùng Húc, La An Bác cầu kiến Bồ Phong huyện chủ!

- Vào đi.
Vẻ mặt Hứa Diệu Nhiên bình tĩnh trả lời.

Ba người Phàn Thừa Long tiến vào, thấy Hứa Diệu Nhiên liền cúi người thật sâu:
- Đa tạ Huyện chủ đã tương trợ.

Hứa Diệu Nhiên nói:
- Phàn sư huynh là tiền bối của ta, bây giờ lại trở thành Thiếu chủ, thân phận sớm đã không còn ở dưới ta, làm gì khách khí như thế, miễn mấy cái lễ tiết này đi.

Phàn Thừa Long trả lời:
- Thừa Long tuy là người thô kệch, nhưng cũng biết đạo lý có ân tất báo. Tu vi tài năng của Tân Việt kia đều ở phía trên ta, mà ngay cả hai vị sư đệ Hạ, An cũng không thua ta, nếu không có Huyện chủ tương trợ, tuyệt không có hy vọng. Cho dù hiện giờ đúng hàng Thiếu chủ, Thừa Long cũng sẽ không vô lễ với Huyện chủ.

Hai người La An Bác bên cạnh cũng cùng nhau nói:
- Ta vốn không thể thắng Tân Việt kia. Phàn sư huynh tính tình nhân hậu, hắn có thể được tuyển chính là điều tốt cho chúng ta, huống chi Huyện chủ cũng cho chúng ta bồi thường tốt rồi.

Hạ Tùng Húc cũng nói:
- Đoàn kết chung quy vẫn tốt hơn, tranh chấp chung quy cũng không bằng với tương trợ. Nếu không có Huyện chủ dẫn đường, chỉ sợ cũng không được thế.

Người này không hổ là kẻ có tài văn chương cao nhất trong ba người, tùy tiện nói mấy câu cũng biến thành giống như làm thơ.

Hứa Diệu Nhiên cũng không khách sao, mỉm cười nói:
- Ba vị sư huynh không cần phải mở miệng là Huyện chủ, như vậy thật quá khách khí. Người biết thì không sao, người không biết còn tưởng ta tự cao tự đại. Là người một nhà liền không nên khách khí. Cứ gọi một tiếng Diệu Nhiên sư muội là được rồi.

Ba người nghe xong cùng nhau mỉm cười.

Hạ Tùng Húc nói:
- Ta đã sớm được nghe nói Diệu Nhiên sư muội là nữ trung anh kiệt xuất, hào hùng rộng lượng, trước kia không biết, hiện tại mới biết quả là người ta không nói ngoa.