Đối với một kẻ lớn lên hào phóng , to lớn giống tinh tinh như La An Bác mà nói , có thể đạt được thành tích như thế đã là không tệ. Người này chiến lực rất mạnh , chỉ tiếc làm người không có đầu óc , hoàn toàn tương phải với Hạ Tùng Húc , từ lúc vừa bắt đầu mọi người đều biết , hắn khẳng định sẽ chết ở cửa ải kỳ thi văn này. Trên thực tế mọi người phán đoán hắn chỉ đạt tới Đinh… có thể đạt tới Bính cũng đủ để mọi người vỗ tay cho hắn rồi.

- Tân Việt , thành tích kỳ thi văn Ất thượng.

Nghe thành tích như thế , Tân Việt thở dài một hơi.

Tuy rằng không vào được Giáp… nhưng nói thực ra , thành tích như thế này đã là thành tích tốt nhất của hắn rồi. Có thể có được thành tích này , phỏng chừng có liên quan tới việc hắn mua chuộc được một vài vị giám khảo. Vì trận chiến này , hắn đã xuất ra hết tích lũy bao năm qua của mình. Hơn hai trăm vạn Linh tiền , ngẫm lại cũng có chút đau lòng. Tuy nhiên có thể ngăn chặn được Phàn Thừa Long là tốt rồi , nghĩ tới Phàn Thừa Long là một kẻ não tàn , cũng không thể nào tốt hơn mình được.

- Phàn Thừa Long, thành tích kỳ thi văn, Ất thượng.

Vỗ tay bùng lên mãnh liệt.

Tân Việt cũng chấn động toàn thân, không khắc chế được liền kêu lên:
- Điều đó không thể nào!

- Ngươi nói cái gì?
Lão già tuyên đọc trừng hai mắt quát.

Trong lòng Tân Việt cả kinh, vội hỏi:
- Trưởng lão chớ trách, đệ tử chỉ có điều nghi ngờ, trong kỳ thi văn bình thường Phàn Thừa Long đều chỉ đạt tới Bính, tốt nhất cũng chỉ là Ất hạ, vì sao hôm nay lại lên tới Ất thượng chứ?

- Nực cười.
Hạ Tùng Húc bên cạnh lại nói xen vào:
- Thành tích tốt nhất trong kỳ thi văn của ngươi cũng chỉ là Ất trung, vì sao lúc này lại là Ất thượng cơ chứ?

- Ngươi!
Tân Việt giận dữ nhìn Hạ Tùng Húc, Hạ Tùng Húc cũng hoàn toàn không sợ trừng mắt lại, ngược lại Phàn Thừa Long vẫn vẻ mặt bình tĩnh như trước, không nói gì nhiều, chỉ nói:
- Đừng làm ảnh hưởng tới trưởng lão tuyên đọc kết quả.

Mặc dù ngày thường Phàn Thừa Long làm người chất phác, nhưng là người xử sự công bằng, cương trực công chính, luôn luôn được những người cùng thế hệ kính trọng.

Hắn nói như vậy, ngay cả Tân Việt cũng không nói thêm gì nữa, cố nén cơn tức này, nghĩ thầm cho dù như thế thì kết quả cũng là ngang hàng, kết quả cuối cùng vẫn còn do hội trưởng lão và các đệ tử môn hạ quyết định.

Quyết định từ trước lúc tuyên đọc đã được trình lên hội trưởng lão.

Thời khắc này sau khi hội trưởng lão bàn bạc xong, liền do một lão già tóc bạc tuyên đọc kết quả:
- Lần tranh đoạt Thiếu chủ này, người thắng là… Phàn Thừa Long!

Lời này giống như sấm rền vang lên ở bên tai Tân Việt, nổ vang khiến đám người liên quan đi theo hắn hoa mắt.

- Tại sao có thể như vậy? không ngờ Tân đại ca lại thua?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, ngược lại bên sân kia lại vang lên một tràng vỗ tay giống như sóng thần.

- Không! Ta không tin!
Tân Việt lại kêu to lên.

Hơn tám mươi năm khổ tu, vì môn phái bôn ba vào sinh ra tử, mang về uy danh rất lớn, chỉ vì giờ phút trước mắt này.

Vậy mà khi thời khắc này tới, không ngờ người thắng không phải mình, điều này làm cho hắn không phục?

Hắn hô to với lão già tóc trắng:
- Ta không tin, làm sao ta lại thất bại chứ? Đúng vậy, chỉ huy tác chiến là Phàn Thừa Long thắng ta, nhưng chiến lực cá nhân ta lại thắng hắn. Kỳ thi văn lại ngang tài ngang sức, ba thứ này không phân biệt được cao thấp, dựa vào cái gì ta lại thua hắn chứ?

Lúc này lão già kia cũng không tức giận, chỉ nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng người thắng nên là ngươi?

- Dựa vào cái gì sao? Đương nhiên là bằng uy vọng trong phái. Từ đoàn trưởng lão cho tới đệ tử, luận uy vọng thì Phàn Thừa Long sao có thể so sánh được với ta chứ? Nếu như được mọi người lựa chọn ủng hộ, đương nhiên phải là người có uy vọng cao thắng lợi!

- Ngươi tự tin uy vọng của mình cao hơn Phàn Thừa Long sao?
Lão già tóc trắng cười lạnh, chỉ về phía trước nói:
- Vì sao ngươi không nhìn người xung quanh ngươi thử, nhìn xem có bao nhiêu người vì Phàn Thừa Long mà hoan hô thắng lợi?

Trong lòng Tân Việt run lên, quày đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số đệ tử của Thiên Nhai Hải Các đang la to, hoan hô nhảy nhót, mà ngay cả các sư thúc ngày thường nghiêm túc cũng mỉm cười, vỗ tay chúc mừng cho Phàn Thừa Long.

Hạ Tùng Húc và La An Bác bên cạnh thì càng không cần phải nói, trực tiếp tiến tới ôm Phàn Thừa Long, dường như đã cầu nguyện rất lâu cho giờ phút này.

Lão già tóc trắng kia lại nói:
- Nếu như ngươi còn không tin, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, lần đề cử này, đệ tử đồng môn tán thành Phàn Thừa Long lên tới năm thành (50%), mà tán thành của ngươi… ha ha, chưa tới một thành (10%).

Chưa tới một thành (10%) sao?

Tân Việt nghe được thế liền giống như rơi vào hầm băng:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Lão già tóc trắng làm như còn chưa đủ kích thích, lại bổ thêm một câu:
- À đúng rồi, đoàn trưởng lão không phải ai cũng tán thành người, lần này đoàn trưởng lão có ba mươi hai người, ủng hộ ngươi chỉ có chín, mà ủng hộ Phàn Thừa Long lại đạt tới mười bảy người. Ô, đúng rồi, bản thân ta cũng ủng hộ Phàn Thừa Long.

Cái gì?

Trước mắt Tân Việt tối sầm, suýt nữa té xuống ngất đi.

Tiếng hoan hô chúc mừng thắng lợi vẫn còn tiếp túc, nhưng đã không có duyên với kẻ thất bại như Tân Việt.

Hắn liền một người tránh ra, không ai chú ý tới hắn, giống như chó nhà có tang, thậm chí ngay cả người từng thề trung thành với hắn cũng không đi theo hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn rời khỏi.

Sau khi để lên tất cả lợi thế mà vẫn thu cuộc, Tân Việt đã không đáng giá để người khác chú ý tới.

Hắn mờ mịt đi vào đường mòn tới hoa viên, mãi tới khi trước mặt xuất hiện hai nhân ảnh.

Là Hứa Diệu Nhiên và Hồng Uyển.

Tân Việt khẽ sợ run lên:
- Ngươi… sao ngươi lại tới đây?

Sau đó Tân Việt mỉm cười một chút:
- Nếu là vì chuyện hôn ước, vậy hiện tại ngươi có thể yên tâm, bởi vì ta thua nên lệnh tôn sẽ không gả ngươi cho ta đâu.

- Ta biết.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Ta đến là để cho ngươi biết vì sao ngươi thua.

Tân Việt ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, hắn chợt tỉnh ngộ lại, hét lớm:
- Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ đúng không?

- Hiểu được cũng không muộn.
Hứa Diệu Nhiên chậm rãi đi tới:
- Là ta nói Hạ Tùng Húc và La An Bác buông tha cho lần tranh đoạt này, minh tranh ám phụ giúp Phàn Thừa Long thành công, cũng là ta mua số lượng lớn đồng môn và trưởng lão, làm cho bọn họ không thể ủng hộ ngươi, ngược lại ủng hộ Phàn Thừa Long; cũng là ta giúp Phàn Thừa Long và người của hắn tăng thực lực lên, ở trong chỉ huy tác chiến đánh thắng ngươi; cũng là ta thiêu dệt lên lời đòn về ngươi, hủy hoại lời của ngươi, khiến rất nhiều người không bị ta thu mua cũng mất đi tin tưởng với ngươi.

- Mà ngay cả khi chỉ huy tác chiến chém đả thương người cũng là ta an bài, chung quy lại cũng có một ít trưởng lão không thu mua được, cũng chỉ có thể dùng phương thức này xóa đi ấn tượng tốt của bọn họ với ngươi… đây hết thảy đều là do ta.