Đây vốn là một ngày lành đáng chúc mừng, ở chỗ này, cô nương tới mười sáu tuổi đã thành niên, có thể xuất giá rồi.
Nhưng Lâm Hãn lại không có người để ý tới.
Không có chúc mừng, cũng không có cười vui, bởi vì mỗi người đều biết đây là một ngôi sao tai họa. Mọi người sợ hãi nàng nên cũng rời xa nàng.
Nhưng luôn có người không biết.
Ngày này, đêm càng lúc càng khuya.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng ngồi yên ở bên trong đồng ruộng, đếm ánh sao trên bầu trời.
Đây là phương thức ăn mừng duy nhất mà nàng có thể chọn, ở trong tự nhiên cảm thụ làn gió, hưởng thụ sự yên lặng.
Đúng lúc đó, một gã nam tử đi qua mảnh ruộng kia.
Hắn vừa khát lại đói, phong trần mệt mỏi.
Hắn nhìn thấy Lâm Hãn ngồi trên tảng đá, liền giống như thấy được một đóa hoa trắng nở trên cánh đồng.
Tham lam và dục vọng che lấp lý trí của hắn, hắn đánh về phía thiếu nữ, bất kể thiếu nữ đó có giãy dụa hay kêu gọi như thế nào.
Lâm Hãn cảm nhận được một loại đau nhức như bị đâm thủng, lúc kia nàng đã cho rằng mình chết rồi.
Khi đó trước mắt nàng đột nhiên hiện ra một bông hoa, sau đó nàng nhìn thấy trên người của mình hiện lên thanh quang.
Một trường xà màu xanh từ trên người nàng bay ra, bay đến trên đầu nam tử kia, há miệng rộng nuốt hắn vào.
Chỉ một chút, liền nuốt hết cả người.
Nàng ngơ ngác nhìn không trung, nhìn rắn lục bay lượn trên trời. Một hồi lâu nó từ không trung hạ xuống, bay tới trên người Lâm Hãn, hóa thành hình xăm không động đậy.
- Từ ngày đó ta mới ý thức được nó không phải muốn làm hại ta mà là bảo vệ ta.
Lâm Hãn từ từ nói, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn tràn ngập đau buồn như trước.
- Nhưng ngươi không thể khiến mọi người hiểu được điều ấy.
Đường Kiếp nói.
Lâm Hãn gật gật đầu.
Đúng vậy, cho dù nàng hiểu thì thế nào chứ?
Không ai tin tưởng nàng, nàng cũng không thể nói cho người khác nghe, để người khác biết được chuyện mình bị cưỡng gian, đối với một nữ nhân mà nói, sinh tử là chuyện nhỏ, danh tiết mới là chuyện lớn. Nàng càng không thể nói rắn lục trên người mình ăn hết mộ người, nếu như vậy trước hết nàng sẽ phải vào tù.
Nàng không thể nói bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nhìn người khác dùng ánh mắt xem mình như ngôi sao tai họa.
Theo ngày từng ngày qua đi, tuổi dần dần lớn lên, cô nương cũng tới tuổi nên lập gia đình.
Nhưng không ai dám tới cửa cầu hôn.
Ai cũng không muốn cưới một ngôi sao tai họa vào cửa.
Lúc này Lâm gia cũng bởi vì ngôi sao tai họa này mà hoàn toàn xuống dốc.
Phụ thân đến phút cuối, sau khi nghe một bà mối thương lượng liền quyết định gả nàng cho một vị lão nhân hơn năm mươi tuổi.
Mười dặm bát hương, cũng chỉ có lão già bệnh lao kia dám cười nàng —— dù sao hắn sống vốn không còn lâu.
Biết được tin tức này, Lâm Hãn sợ hãi.
Nàng canh lúc màn đêm buông xuống liền trốn khỏi nhà.
Rời khỏi nhà Lâm Hãn không có chỗ để đi, chỉ có thể không ngừng bước đi trong hoang dã.
Không có đồ ăn, không có thức uống, Lâm Hãn cho là mình sẽ bỏ xác nơi hoang dã.
Nhưng trên thực tế nàng không hề chết, mỗi khi nàng cảm thấy đói bụng, nàng liền cảm thấy chỗ vết bớt rắn lục có một tia năng lượng tiến vào trong cơ thể. Chính được vết bớt này che chở, nàng cứ một đường đi mãi. Nàng phát hiện mình có thể không ăn không uống một thời gian rất dài, bị thương cũng có thể nhanh chóng khép lại, cho dù từ trên cao ngã xuống cũng sẽ không chết.
Cứ như vậy nàng lưu lại mười hai năm.
- Mười hai năm sao?
Đường Kiếp kinh hô ra tiếng.
Nhìn Lâm Hãn thấy thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn hai mươi.
- Không nghĩ tới đúng không?
Lâm Hãn cúi đầu cười:
- Nó là ngôi sao tai họa, cũng là phúc tinh. Là nó khiến ta bị thương tổn, không nhà để về. Nhưng cũng là nó bảo hộ cho ta, để cho ta mãi mãi dừng lại ở tuổi thanh xuân, dung nhan không già đi. Có nó, bất luận là người có ý đồ thương tổn ta đều không có kết cục tốt. Nhưng ta cũng vì thế mà không thể tu luyện…. ta từng gặp một vị Linh Sư, trong lúc vô ý đã giúp đỡ hắn. Để báo đáp lại, hắn dạy ta phương pháp nhập môn tu luyện, lại phát hiện ta bất kể thế nào cũng không phát ra được ngọc môn, căn bản không thể tu luyện.
- Sau đó không lẽ ngươi không có ý đồ đuổi nó đi sao?
Đường Kiếp hỏi.
Lâm Hãn trả lời:
- Ta không có, nhưng có người muốn làm vậy. Bọn họ nghĩ đây là bảo vật, muốn cướp đoạt từ trên người của ta, kết quả bọn họ đều chết hết.
- Không có ngoại lệ sao?
- Có một.
Lâm Hãn nhìn Đường Kiếp, cúi đầu phát ra tiếng cười.
Một khắc này Đường Kiếp đột nhiên hiểu rõ:
- Yêu Hoàng Ngân Nhãn.
Lâm Hãn gật gật đầu:
- Hắn là kẻ duy nhất không chết, nhwung hắn cũng không hề dễ chịu. Sau khi gặp được ta, hắn cho rằng vết bớt trên người ta có thể có liên quan tới Thanh Long thượng cổ, cho nên vẫn muốn cắn nuốt sạch. Nói chỉ cần có được cái bớt này có thể nắm giữ lực lượng vận mạng. Nhưng hắn vẫn không thành công, ngược lại sau khi cắn nuốt thất bại, liên tiếp trong ba mươi ngày vị Yêu Hoàng đại nhân này đều gặp vận rủi. Quốc nội bốn phía nổi lên khói lửa, khắp nơi đều là thiên tai nhân họa, hậu cung một mảnh phân tranh, mỗi ngày đều có yêu vật giết chóc; ngay cả bản thân hắn, đường đường phân thần tôn sư, ngẫu nhiên trên đường cũng sẽ bị trượt chân, ăn một bữa cơm cũng bị đá đập vào răng. Thậm chí, ở một lần lúc tu luyện đột nhiên tâm thần không yên, vận chuyển lỗi, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng do thực lực của hắn mạnh mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Nhưng càng như vậy hắn lại càng không đồng ý buông tha…. Hắn thử rất nhiều lần, cũng thất bại nhiều, vẫn luôn còn sống, mãi tới khi gặp ngươi…. Có khi ta cũng hoài nghi, hắn chết dưới đao của ngươi là trùng hợp hay có liên quan tới ta. Có phải do hắn trêu chọc vết bớt trên người ta quá nhiều, cuối cùng chọc giận nó, liền mang ngươi tới đây. Nếu nói như vậy, ngay cả hắn cũng không thể tránh được.
- Là thế sao?
Ánh mắt của Đường Kiếp khẽ híp lại.
Hắn nhìn Lâm Hãn:
- Vì sao đột nhiên nói ta biết những điều này?
Lâm Hãn cúi đầu trầm tư một lát, lúc này mới nói:
- Những năm trước kia ta thường xuyên gặp ác mộng. Đa số là hàng xóm vây quanh chỉ trích ta, làm nhục, chửi rủa, thậm chí là ẩu đả. Nhưng ngẫu nhiên cũng có một chút giấc mơ khác.
- Giấc mơ gì?
- Có một giấc mơ cổ quái. Có một lần ta mơ thấy có một người bắt được ta, đem bán ta lên một ngọn núi, biến ta trở thành nữ nhân của một ông già. Sáng sớm hôm sau ta liền thấy có một người giống y như trong giấc mộng đi về phía ta. Ta sợ hãi liền bỏ chạy. Sau này ta cũng không gặp lại người kia, cũng không biết hắn có phải kẻ buôn lậu người hay không?
Ánh mắt của Đường Kiếp hơi co rút lại.
- Cũng có khi ta sẽ mơ thấy một chút gì đó không liên quan tới mình. Tỷ như một hồi chiến tranh hay một lần trời sập đất sụt. Ta không biết chúng xảy ra khi nào, nhưng mỗi lần ta gặp được mấy thứ này liền cảm giác giống như mình ở trong đó. Nhớ rõ có một lần ta còn mơ thấy có một người, bay lơ lửng trên bầu trời, toàn thân phát ra ngọn lửa…