Thời gian gần hai năm, nữ nhân trong hậu cung dần tàn lụi, chết đi rất nhiều, lại càng miễn bàn tới những kẻ bị phế truất. Duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Hoàng hậu. Cho dù Lam Linh cũng từng hãm hại Lâm Hãn mấy lần, nhưng Đường Kiếp lại cảnh cáo Lâm Hãn tuyệt đối không được động thủ với Lam Linh. Dù sao hiện tại nàng có Đường Kiếp làm vòng bảo hộ vô địch, cho dù hãm hại thế nào cũng là vô ích.

Nữ nhân ít, Đường Kiếp phải nghĩ biện pháp giằng co cũng ít đi, cho nên Đường Kiếp lại có được thời gian thanh nhàn, ngay cả nơi ở của Lâm Hãn cũng ít đến.

Hôm nay Lâm Hãn đột nhiên phái tiểu yêu tới mời mình, điều này tương đối hiếm thấy.

Thời điểm đi vào Vân Tiên cung, Đường Kiếp nhìn thấy Lâm Hãn đang ngồi trên ghế gấm ăn trái cây.

Mười ngón tay nhỏ và dài, bóc một quả long nhãn, đang muốn thả vào miệng, nhìn thấy Đường Kiếp tiến vào liền cười nói:
- Bệ hạ đã tới.

Cũng không đứng dậy, trực tiếp đưa long nhãn cho Đường Kiếp, động tác vô cũng tao nhã, hiển thị rõ phong cách quý phái, làm gì còn bộ dáng dã nữ trong lồng sắt năm đó nữa chứ.

Đường Kiếp há to miệng ăn, cười nói:
- Ái phi lột đúng là mỹ vị.

Vẫy lui tôi tớ, Đường Kiếp ngồi xuống nói:
- Tìm ta có chuyện gì?

Vẻ diêm dúa lòe loẹt trong mắt Lâm Hãn đột nhiên biến mất, nhìn Đường Kiếp hỏi:
- Ngươi không muốn biết vì sao Ngân Nhãn giam ta lại à?

Đường Kiếp ngơ ngẩn.

Không hỏi chuyện riêng của Lâm Hãn là ký kết ngầm lúc trước của Đường Kiếp và Lâm Hãn.

Nữ nhân này không phải tu giả nhưng lại không ăn không uống ba trăm ngày không chết, Đường Kiếp chỉ biết trên người Lâm Hãn chắc hẳn có bí mật.

Nhưng hắn chưa từng hỏi, bởi vì chỉ có thế mới bảo đảm hai người hợp tác thuận lợi.

Trong hai năm qua, tuy Lâm Hãn chưa đạt được lời hứa tự do từ Đường Kiếp, nhưng dưới sự che chở của Đường Kiếp, ngày trôi qua cũng vô cùng thoải mái, nghĩ đến cho dù ở nhân gian cũng không có tư vị tốt như vậy.

Nhưng hôm nay Lâm Hãn lại đột nhiên chủ động nhắc tới việc này, khiến Đường Kiếp vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Hãn lột một quả long nhãn bỏ vào trong miệng:
- Ngân Nhãn nhốt ta là bởi vì có liên quan tới một thứ gì đó trong thân thể của ta. Cũng chính vì thế đã khiến cho thân thể của ta khác với thường nhân, không thể tu luyện nhưng cũng không dễ dàng chết đi.

- Cái gì vậy?

Trong mắt Lâm Hãn hiện lên một tia bi ai:
- Ta không biết, chỉ biết là thứ đó đã có sẵn từ lúc ta sinh ra.

Nàng nói xong đã xốc y phục của mình lên, động tác này khiến Đường Kiếp hoảng sợ.

Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy trên bộ ngực của Lâm Hãn cư nhiên có một hoa văn con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ ở giữa hai đỉnh núi của Lâm Hãn, hiện lên màu nâu xanh.

Đường Kiếp nhíu mày, đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này lại nhìn thấy con rắn nhỏ kia đột nhiên giật giật.

Nó bắt đầu du động, giống như cảnh vật còn sống, chạy một vòng dọc theo thân thể Lâm Hãn, cuối cùng dừng lại ở sườn thắt lưng không hề nhúc nhích, giống như chỗ eo thân của Lâm Hãn đã có một bớt hình rắn lục trời sinh.

- Đây là cái gì?
Đường Kiếp cũng cảm thấy hoảng sợ.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tình huống quỷ dị như thế.

Lâm Hãn lắc lắc đầu:
- Ta không biết. Con rắn nhỏ này từ khi sinh ra đã có, nhưng nó chưa bao giờ động đây. Mãi cho tới khi ta năm tuổi nó lần đầu tiên bắt đầu chuyển động… Ngày đó phụ mẫu ta sợ hãi không dám lộ ra.

Lâm Hãn lẳng lặng nói xong:

- Nhưng lúc sinh nhật sau tuổi của ta, nó lại xuất hiện. Phụ thân tưởng quỷ nhập vào người, xin vị Âm Dương tiên sinh tới đuổi quỷ. Vị Âm Dương tiên sinh kia ở nhà ta cúng bái hành lễ một ngày không sao cả. Ngày hôm sau, vị tiên sinh kia liền chết trong lúc ăn cơm.

- Khi ta sinh nhật bảy tuổi, nó lại bắt đầu chuyển động. Lần này phụ thân mời một vị linh đồ tới thi pháp, cho ta dùng một loại pháp thuật đuổi ma…. Vào lúc ban đêm, bị linh đồ kia liền vô ý ngã xuống trong nước chết đi.

- Phụ thân cũng không buông tha. Thời điểm ta sinh nhật tám tuổi, quả nhiên lại hành động. Tuy nhiên lúc này phụ thân đã có chuẩn bị. Hắn dốc hết gia sản mời một vị Linh Sư có danh tiếng tới bắt quỷ. Linh Sư kia cũng thật tàn độc, chỉ một kiếm đã chém rơi một khối thịt trên người ta. Nhưng chỉ quả một ngày, vết thương của ta liền lành lại, ngay cả sẹo cũng không có, mà nó vẫn tồn tại như trước….. Về phần Linh Sư kia… lúc tu luyện đã bị linh khí phản xung, tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Đường Kiếp nghe xong liền cảm thấy da đầu run lên.

Lâm Hãn nhìn Đường Kiếp, cười nói:
- Có phải có chút khủng bố đúng không? Nhưng đây vẫn chỉ là bắt đầu. Sinh nhật hàng năm, con rắn này đều động đậy trên người của ta. Phụ thân nghĩ hết biện pháp muốn ngăn cản nó nhưng không thành công. Ngược lại còn tốn một số tiền lớn mời tới các linh sư, một đám bởi vậy đều chết oan chết uổng. Thời gian dài trôi qua, chuyện của ta cũng bị truyền ra ngoài, một người nhìn ta đều nói là ngôi sao tai họa, không dám nói chuyện, cũng không có người nào dám tới giúp ta đuổi quỷ nữa.

- Khi đó phụ thân ngược lại đã nghĩ thông suốt. Dù sao rắn này cũng không hạu ta, vì sao phải đuổi nó đi chứ? Vì thế cứ để nó tùy ý ở trên người ta. Mãi tới ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ta…

- Ngày đó thế nào?
Đường Kiếp hỏi.

Lâm Hãn trả lời:
- Ta bị cưỡng gian.

Từ lúc còn nhỏ, Lâm Hãn không nhớ rõ phụ thân đã từng cười lúc nào.

Hắn luôn nhìn mình, hai mắt nồng đậm ưu sầu.

Thời điểm thơ ấu, Lâm Hãn từng nhìn thấy rất nhiều người xuất nhập nhà mình. Bọn họ mặc quần áo kỳ quái, làm các loại thủ thể kỳ quái, ánh mắt nhìn mình giống như đang nhìn một con quái vật, có mê hoặc, có sợ hãi cũng có hưng phấn.

Trong bọn họ cũng có ít người mang tới cho Lâm Hãn niềm vui, nhưng nhiều hơn cả là đau khổ.

Mãi đến thật lâu về sau, Lâm Hãn vẫn nhớ tới thống khổ khi Linh Sư kia một kiếm cắt lấy miếng thịt trên người mình.

Loại tình huống này vẫn giằng co rất lâu mới dừng lại.

Dị nhân lui tới đột nhiên không thấy, môn đình Lâm phủ lại bắt đầu trở nên vắng vẻ.

Lâm gia vốn là nơi danh gia vọng tộc, nhưng vì để cứu trị nữ nhân, Lâm gia hao tốn rất nhiều tiền tài, ngay cả gia cảnh cũng vì thế mà dần dần suy tàn. Vì thế nơi này rất nhanh truyền ra, nói khuê nữ Lâm gia là một ngôi sao tai họi, trên người có dấu ấn của quỷ, là một người xui xẻo.

Lúc lời đồn này truyền tới, thậm chí sẽ trực tiếp công kích bản thân Lâm Hãn.

Mỗi khi Lâm Hãn ra ngoài sẽ gặp phải công kích của một số đứa nhỏ ác ý, có người lấy hòn đá đập nàng, cũng sẽ có người phun nước miếng vào nàng, thường làm nàng thương tâm khóc lớn.

Nhưng rất nhanh Lâm Hãn phát hiện không ai dám trêu chọc nàng nữa.

Bởi vì người dùng đá đập thường, nếu không phải bị bệnh thì chính là té ngã, thậm chí một nam hài trong một lần chơi đùa trực tiếp rơi xuống giếng mà chết.

Dân chúng nơi này đều sợ hãi.

Bọn họ không dám khi nhục Lâm Hãn, thậm chí không dám tới gần nàng.

Lâm Hãn dần dần lớn lên trong hoàn cảnh cô độc như thế.

Sinh nhật mười sáu tuổi.