Tê Hà Giới, Trường Phong đảo.

Nơi này là hòn đảo lớn nhất vùng biển phía nam Tê Hà, diện tích hơn hai trăm vạn trượng, xung quanh còn có hơn bốn trăm hòn đảo nhỏ, hình thành nên một quần đảo thật lớn.

Từ phía tây Trường Phong đảo, một tòa Tiên cung đang chậm rãi bay đến, dọc theo vòng tròn đảo tuyến dài dặc, tự do qua lại bên trong quần đảo.

Đây chính là Thiên Nhai Hải Các danh tiếng lẫy lừng. Khác với các môn phái khác, tổng bộ Thiên Nhai Hải Các không cố định, nhờ vào Đạo Binh của bọn họ, Thiên Nhai Hải Các có thể tự do lui tới khắp quần đảo nhỏ, hoàn toàn không bị hạn chế.

Bởi vì nguyên nhân này cho nên đối với người của Thiên Nhai Hải Các, toàn bộ phiến hải vực này đều là lãnh thổ của bọn họ, bọn họ mặc sức rong ruổi giống như đất liền vậy.

Thoạt nhìn Thiên Nhai Hải Các giống như một ngọn núi băng, tuy diện tích hàng trăm trượng, cao chừng mười tầng, khí thế hào hùng nhưng so với khí phách của Tẩy Nguyệt Phái quần sơn vờn quanh, Thiên Thân cung lấy núi làm cung vẫn là kém hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ hơn thì lại nhận ra Tiên cung này giống hệt núi băng, phần ở dưới nước rõ ràng gấp mười lần phần ở trên mặt nước.

Một thế giới nước siêu cấp cứ an tĩnh ở dưới đáy biển như vậy, vô số phiến thủy tinh lưu ly gắn lên song cửa sổ, lóng lánh chiếu vào một gương mặt xinh đẹp trẻ trung.

Hứa Diệu Nhiên đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầy cá sắc sỡ bơi qua. Ngón tay nàng khẽ lướt qua pha lê trước cửa sổ, kéo ra một chút khí trắng rồi thả vào làn nước, khí trắng hóa thành chút lương thực khiến cho vô số con cá ùa tới, nháo nhác tranh đoạt ở phía trước cửa sổ.

Nếu người ngoài nhìn thấy chiêu thức này chắc chắn sẽ kinh hô Hứa Diệu Nhiên tiến bộ thần tốc, bởi vì ít nhất phải đạt tới cảnh giới Tâm Ma mới có được năng lực tạo vật, điều này chứng tỏ Hứa Diệu Nhiên này đã là một vị tu giả Tâm Ma.

Chưa đến mười năm từ Linh Hoàn chân nhân đã thăng tiến tới Tâm Ma, tốc độ kia quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục. Chỉ có Hứa Diệu Nhiên là biết rõ tất cả đều là do nàng chủ trì mậu dịch hai giới. Vô số tài nguyên đập xuống, cho dù là heo cũng sẽ thành tiên, huống hồ Hứa Diệu Nhiên vốn có thiên phú, bản thân còn là hậu nhân Tử Phủ.

Thời khắc này đang nhìn đám cá giành ăn thì cửa phòng phía sau đột nhiên bật mở.

Hồng Uyển đi tới nói:

- Tiểu thư, Lam công tử cầu kiến.

- Lam Ngọc sao?

Hứa Diệu Nhiên hơi nhíu mày:

- Y tới làm cái gì?

- Tự nhiên muốn đến thăm sư muội.

Một vị công tử áo lam đã từ bên ngoài đi tới, chính là Lam Ngọc.

Hiện giờ Lam Ngọc trông có vẻ thành thục hơn trước rất nhiều.

Đã ít đi vẻ cuồng ngạo tự tin lúc trước, thay vào đó là vẻ âm trầm và ác nghiệt. Hơn nữa lúc y đi lại còn thấy ẩn hiện linh khí, quang hoa lập lòe, hiển nhiên đã là tu giả Linh Hoàn.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể tiến đến một bước này, không nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc tam khô kỳ kia không dễ qua, tốc độ này cũng đã là cực kỳ kinh người rồi. Qua đó có thể thấy được, chắc hẳn Lam Ngọc cũng có được kỳ ngộ.

Thời khắc này đứng ở bên cạnh Hứa Diệu Nhiên, Lam Ngọc cười nói:

- Nhiều năm không gặp, phong thái sư muội vẫn như cũ nhỉ. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng sư muội thành tựu Tâm Ma chân nhân, từ nay thần hồn sơ thành, thể xác và tinh thần đại thanh, tam vị nhất thể, có thể tu Thái Cổ Linh Lung pháp.

Thái Cổ Linh Lung pháp là một trong số những bí pháp vô thượng di truyền của Thiên Nhai Hải Các, cũng là nền tảng lập phái Thiên Nhai Hải Các, bình thường không truyền cho người ngoài. Hứa Diệu Nhiên là nử tử Chân Quân, đương nhiên là có tư cách tập luyện.

Bởi vì mối quan hệ với Đường Kiếp cho nên Hứa Diệu Nhiên đối với Lam Ngọc cũng rất lãnh đạm, chỉ nói:

- Ta tập luyện cái gì không liên quan gì đến ngươi, giao tình giữa ngươi và ta cũng không tính là tốt, bái phòng lần này ta thấy không cần thiết.

Lam Ngọc cũng không để ý, nói:

- Sư muội khách khí rồi. Ta biết sư muội chủ trì mậu dịch hai giới, rất bận rộn, lần này khó có được dịp quay về tham gia đại lễ Thiên Nhai Hải Các lập phái năm nghìn năm, là dịp để các sư huynh đệ họp mặt. Hơn nữa ta còn cố ý phụng mệnh Tân Việt sư huynh tới đưa thiệp mời cho sư muội, kính mời sư muội tới tham gia buổi tiệc nhỏ tại Thúy Hoa hiên do Tân sư huynh chủ trì.

Tuy sáu đại phái nắm giữ Tê Hà đại thế chưa đến hai ngàn năm nhưng lập phái đã lâu. Năm nay chính là đại khánh Thiên Nhai Hải Các chính thức lập phái năm nghìn năm, các tệ tử bên ngoài đều được trở về tham dự, bởi vậy giờ phút này bên trong tiên cung rất ồn ào, náo nhiệt.

Nghe Lam Ngọc nói vậy, Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng:

- Không có hứng thú, không đi.

Lam Ngọc chậm rãi nói:

- Sư muội đừng vội từ chối, bất kể là nói thế nào thì vẫn nên nể mặt Tân sư huynh.

Hứa Diệu Nhiên trừng mắt, nói:

- Làm sao? Tân Việt muốn chủ trì tiệc nhỏ, ta không đi không được à? Đây là ta biết hắn có tư cách tranh đoạt chức Thiếu chủ Thiên Nhai Hải Các, người không biết còn tưởng rằng hắn đã thành thiếu chủ Thiên Nhai Hải Các, thâm chí là chưởng môn đấy.

Một tiếng nói chợt vang lên:

- Sư muội nói quá lời rồi, Tân Việt không chịu nổi.

Hứa Diệu Nhiên bỗng thấy hơi hoa mắt bởi đột nhiên xuất hiện một người mặc y phục võ sĩ, lưng đeo hỏa diễm đao. Mặc dù người này không phong lưu phóng khoáng như Lam Ngọc nhưng cũng không phải là xấu, khuôn mặt anh tuấn toát lên vẻ cương nghị, quả quyết.

Người này chính là Tân Việt, là vị nhân tài xuất sắc nhất mới xuất hiện tại Thiên Nhai Hải Các.

Dựa theo quy củ của sáu đại phái, tu luyện không đến trăm năm đều là hậu bối.

Hiện tại Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên mới tu luyện hơn ba mươi năm, mà Tân Việt đã tu luyện hơn tám mươi năm.

Tuy hiện tại y cũng chỉ là Tâm Ma kỳ nhưng Hứa Diệu Nhiên biết rõ đạt được một bước này, Tân Việt đều là dựa vào chính mình từng bước chiến đấu, căn cơ vững chắc, thực lực hùng mạnh. So với một người phải trải qua chiến đấu gian khó mới có thể tiến lên, một người dựa vào dược vật tiến lên như Hứa Diệu Nhiên xa xa không phải là đối thủ của y, thậm chí hai ba người như nàng cũng không thể đánh lại y đấy.

Trong lớp hậu bối, chỉ duy nhất một người có năng lực đè áp được Tân Việt, chính là đệ tử thiên tài nhất Thiên Nhai Hải Các, tên Táng Phong Nữ Hàn Sương Nguyệt.

Nàng này mới chỉ nhập môn năm mươi năm nhưng từ mười năm trước đã vô địch đồng môn, là một trong những Thiếu chủ Thiên Nhai Hải Các.

Thật ra thiếu chủ ở sáu đại phái cũng không phải chỉ có một người, càng không có nghĩa phàm là thiếu chủ đều có thể trở thành chưởng môn.

Bọn họ thật ra chỉ đại diện cho một tầng quản lý nghiêm chỉnh tương lai.

Ngoài chưởng môn ra còn có trưởng lão, đường chủ thậm chí trưởng kiếm nhân và một vài chức vị quan trọng khác cũng đều được lựa chọn từ trong số các thiếu chủ.

Tỷ như Táng Phong Nữ, tuy là Thiếu chủ nhưng tương lai nàng cũng không phải là chưởng môn mà là chưởng đà Thiên Nhai Hải Các.

Chuyện này cũng không kỳ lạ, sáu đại phái đã sớm qua thời đại trọng vũ lực, chưởng môn đương nhiên không thể yếu nhưng cũng không nhất định phải là người mạnh nhất. Thứ mà chưởng quản một môn phái cần chưa bao giờ là vũ lực mà là tầm nhìn, lòng dạ, trí tuệ, khí độ, thiếu một thứ cũng không được.

Có thực lực hùng mạnh mà không có trí tuệ và tầm nhìn cân xứng, dẫn môn phái rơi vào cảnh điêu tàn là chuyện nhiều không kể xiết ở trong quá khứ.