Lấy một chọi một, chưa chắc Y Y đã sợ yêu vật kia, vấn đề là phía sau yêu vật kia còn có ba gã yêu vật Hóa Hình sơ kỳ cùng với mấy trăm tên tiểu yêu, hơn nữa một tên Hóa Hình sơ kỳ trong đó lại có thực lực vô cùng hùng mạnh, không kém gì… so với trung kỳ, địa vị cũng khá cao, ngay cả Hóa Hình trung kỳ kia cũng chịu sự sai khiến của hắn. Chính là kẻ đã phát động lệnh bắt giữ Y Y.

Dưới tình huống như vậy, Y Y không phải là địch thủ của bọn chúng, nàng chỉ có thể chạy trốn.

Nếu đám yêu vật này bắt Y Y đi, hẳn là phải trở lại nơi ở của mình, vấn đề là bọn chúng là ai, nơi ở của bọn chúng là ở đâu?

Đột nhiên công kích đến, truy đuổi gần một ngày đã sớm khiến cho lai lịch của đám yêu vật này trở nên khó có thể truy tìm, mà thời gian kéo dài càng muộn, nguy hiểm lại càng lớn.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lại trên núi, chỉ thấy cảnh tượng thác chảy, ngân châu lớn nhỏ rơi xuống biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó chính là một mảnh vách núi dốc đứng. Mà ở trên vách núi, thác nước không còn chảy xuống mà bị đông kết thành một mảnh sông băng, hàn khí âm trầm bao phủ trong núi khiến cho nước từ trên núi chảy xuống không ngừng kết thành khối băng.

Nhìn ra được vách núi kia là bị một đao chém tới, mặt vách đá được san bằng trơn bóng, giống như mặt kính. Quan trọng là… đây rõ ràng không phải lực lượng pháp thuật, thoạt nhìn giống như tiện tay chém ra một đao. Đao pháp sắc bén như thế, cho dù ở trong yêu vật Hóa Hình hậu kỳ cũng là hiếm thấy. Một đao kia nếu chém vào trên người của Y Y tuyệt không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ lại dừng ở trên vách núi, thoạt nhìn không giống lỡ tay mà giống như đang muốn khoe ra khiến người khác kinh sợ.

Về phần mảnh sông băng trên vách núi kia, tuy rằng năng lực liên tục đông lại cũng vô cùng cường đại, lộ ra sức mạnh vô biên hơn so với một đao kia, nhưng nếu luận về chỗ huyền ảo tinh diệu thì còn lâu mới bằng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên phát ra một tiếng gào thét về phía không trung.

Tiếng gào thét này điên cuông, tràn ngập hoang dã, như sấm chấn động trời cao.

Tiếp theo Đường Kiếp ném ra một vật, cư nhiên là một cây cờ nhỏ.

Cây cờ nhỏ này phóng đại trên không trung, mang theo tiếng gió phần phật, tạo nên một chữ to “Hoàng!”

Đây chính là cờ Yêu Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, sự xuất hiện của nó đại biểu cho một vị Yêu Hoàng đang triệu tập tất cả yêu vật từ Khai Trí ở lên ở phụ cận.

Đây là tuyên triệu của Yêu Hoàng, bất luận là Yêu Vật gì cũng không thể không tuân theo, nếu không chính là mưu nghịch.

Đường Kiếp từ trong kho báu của Ngân Nhãn cướp đoạt ngoại trừ loại hình không gian ra, trọng yếu nhất chính là bảo bối đại biểu cho thân phận này, hắn vẫn luôn mang theo nó bên người.

Theo sự bay lên của cờ Yêu Hoàng, ngay sau đó chỉ thấy khắp vùng núi Vạn Tuyền vang lên tiếng gào thét của đàn thú.

Các loại yêu vật bao gồm hổ lang ưng hạc, chỉ cần ở kề bên này đều từ trong núi non trùng điệp lao ra, bốn phương tám hướng chen chúc mà đến.

Liền giống như phủ phục dưới chân Đường Kiếp, bọn yêu vật đều quỳ lạy với hắn.

Cầm đầu là một yêu vật sơn dương hóa thành ông lão, cầm gậy trong tay, bái tay với Đường Kiếp:
- Hóa ra là Yêu Hoàng Ngân Nhãn giá lâm, không tiếp đón từ xa, kinh xin Yêu Hoàng thứ tội. Không biết Yêu Hoàng bệ hạ gọi bọn ta… có chuyện gì vậy?

Đường Kiếp thu hồi cờ Yêu Hoàng, chỉ ra vách núi, trầm giọng nói:
- Hôm qua nơi này từng phát sinh một cuộc chiến đấu, kẻ nào thấy thì đứng ra đây.

Một đám yêu vật nhìn về phía vách núi kia, một bò cạp yêu lập tức nói:
- Bẩm bệ hạ, tiểu nhân có nhìn thấy. Hôm qua xác thức có đại chiến yêu loại.

Đường Kiếp vội hỏi:
- Biết ai không?

Bò cạp yêu kia vội đáp:
- Tiểu nhân thực lực thấp kém, không dám tới gần nên không rõ lắm.

- Rác rưởi!
Đường Kiếp tức giận nói:
- Không thấy rõ ràng ngươi nói cái rắm, còn ai biết? Hay là có thể nhìn thấy manh mối gì từ trong sườn đồi sông băng có thể nói cho ta biết, bổn hoàng sẽ trọng thưởng!

Lập tức có một ưng yêu đáp:
- Tiểu nhân cũng nhìn được, là một đám yêu vật truy bắt một tiểu cô nương. Cô nương kia thoạt nhìn giống một tinh vật.

- Ta hỏi chính là truy binh!
Trên người Đường Kiếp phát ra sát khi, hắn đã bị đám ngu xuẩn này bức gần điên rồi.

Ưng yêu kia sợ tới mức cuống quít dập đầu, nói:
- Ta chỉ thấy có một yêu tay cầm trường đao, lôi quang lượn lờ, chỉ chém một đao trên không trung liền hiện ra một đạo thiểm điện, sau đó vách núi này liền biến thành như thế.

Vẫn là lão linh dương kia thoáng suy nghĩ một chút:
- Lôi quang lóng láng, chém ra một phát, không trung liền hiện ra một đạo thiểm điện… Nghe sao lại giống như…

- Giống cái gì?
Đường Kiếp hỏi.

Lão sơn dương trả lời:
- Tiểu nhân không dám xác nhận, chẳng qua là cảm thấy có chút giống xuất thủ của Yêu Hoàng Lôi Đao.

Yêu Hoàng Lôi Đao?

Đường Kiếp hơi ngạc nhiên.

Hắn tất nhiên là biết đến Yêu Hoàng Lôi Đao, chính là một đại yêu lôi giao long tu thành phân thần, thực lực vô cùng dũng mãnh. Thanh lôi đao kia chính là sừng trên đỉnh đầu biến thành, vô cùng sắc bén, là cao thủ dùng đao đứng đầu trong ngũ đại Yêu Hoàng. Tuy rằng Yêu Hoàng Thiết Huyết cũng dùng đao, nhưng chủ yếu là dựa vào ý chí của đao trấn áp vạn vật, không liên quan gì tới đao pháp.

Yêu Hoàng Lôi Đao, muốn chém sườn núi thành như thế là chuyện dễ dàng, hơn nữa Y Y là từ phía đông mà đến, yêu quốc Yêu Hoàng Lôi Đao là đoạn đường Y Y phải đi qua. Mặc dù như thế Đường Kiếp vẫn biết truy binh không phải là Yêu Hoàng Lôi Đao, nếu không Y Y không có khả năng chạy trốn một ngày.

Lão sơn dương kia giống như cũng ý thức được điểm ấy, lắc đầu nói:
- Không ai có thể chạy trốn trong tay của Yêu Hoàng Lôi Đao, không phải là hắn.

Đường Kiếp nói:
- Trừ hắn ra còn có ai có thể sử dụng đao như thế?

Lão sơn dương trả lời:
- Yêu Hoàng Lôi Đao có một đứa con, được xưng là Lôi Hoàng, cũng có thể là nó.

- Đúng đúng, chắc là tiểu Lôi Hoàng.
Một đám yêu vật đánh trống reo hò lên.

Cũng có yêu vật lớn tiếng nói:
- Bên người tiểu Lôi Hoàng có viên đại tướng, là băng si ngàn năm tu thành, lực băng sương vô địch thiên hạ, phong núi đông lạnh sông chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.

Đường Kiếp vội hỏi:
- Băng Si kia là Hóa Hình trung kỳ, mà tiểu Lôi Hoàng kia là Hóa Hình sơ kỳ phải không?

- Đúng là như vậy!
Một đám yêu vật cùng trả lời.

Đường Kiếp hiểu, chắc chắn kẻ bắt Y Y đi chính là tiểu Lôi Hoàng kia.

- Biết tiểu Lôi Hoàng này là ai không?
Đường Kiếp hỏi lại.

Mặt lão sơn dương lộ vẻ khó xử, lắp bắp nói:
- Tiểu Lôi Hoàng là con trai độc nhất của Yêu Hoàng Lôi Đao, từ trước đến nay được Lôi Hoàng sủng ái. Tính tình nghe nói… có chút linh hoạt, giống như vô cùng vui vẻ với… Chuyện nam nữ…. thường thường sẽ có chút…. Thanh danh không tốt truyền ra.

Tâm lão sơn dương có điều cố kỵ, lời nói ấp a ấp úng, Đường Kiếp cũng hoàn toàn hiểu rõ sự tình từ đầu tới cuối.

Cũng may không phải thân phận của Y Y bị phát hiện, mà lại vị tên tiểu vương tử háo sắc coi trọng.

Dám có ý đồ với Y Y, trong mắt của Đường Kiếp đã nổi lên sát ý.

Một cỗ uy năng rộng lớn từ trong cơ thể Đường Kiếp trào ra, khí thế hùng mạnh bá đạo trực tiếp trấn áp khiến đám yêu vật không dám đứng dậy, chỉ có thể lạnh run quỳ trên mặt đất, hô to xin Yêu Hoàng tha mạng.

Dừng uy phong, Đường Kiếp quát:
- Tiểu Lôi Hoàng kia ở chỗ nào?