Vào cung mấy ngày nay, rất nhiều tình huống Đường Kiếp đã tìm hiểu rõ ràng, duy có nữ nhân trong lồng sắt này Đường Kiếp hoàn toàn không biết gì cả. Chủ yếu là bởi vì rất ít người biết tới sự hiện hữu của nàng, mà ngay cả Băng Hỏa nhị lão còn có hai người mà nàng lại chỉ có một, còn bị giam cầm ở trong này, tự nhiên cũng không ai có thể tìm hiểu rõ ngọn nguồn.

Nếu không có chỗ tìm hiểu, vậy liền trực tiếp hỏi, Đường Kiếp đã làm xong tất cả chuẩn bị.

Nhưng nữ nhân này không biểu hiện ra bất kỳ vẻ kỳ quái nào, chỉ hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn.

Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp như có chút suy nghĩ.

Hắn đột nhiên hỏi:
- Ta biết tên của ngươi sao?

Vấn đề này rốt cục khiến nữ nhân có chút phản ứng, ánh mắt nhìn Đường Kiếp xuất hiện một tia mê hoặc, hiển nhiên là không hiểu vì sao Đường Kiếp lại hỏi như vậy.

Đường Kiếp đã lấy ra một hộp cơm, bên trong rõ ràng đều là thực phẩm tinh mỹ. Cô gái này bị nhốt ở đây, cũng không biết đã bao lâu chưa từng ăn thức ăn, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống. Tuy rằng tu giả trường kỳ không ăn không uống sẽ không chết, nhưng thức ăn chính là ngọn nguồn của năng lượng, dựa vào linh khí duy trì, năng lượng chỉ một, cứ thế mãi tất nhiên sẽ làm thân thể yếu mòn, thậm chí ngay cả cảnh giới tu vi cũng chịu ảnh hưởng. Cũng vì thế là tu giả kỳ Hóa Hồn như Hà Xung vẫn phải cần ăn cơm như cũ.

Thời khắc này nàng kia nhìn thấy thức ăn, quả nhiên mắt sáng rực lên.

Đây là bản năng nhu cầu, khát vọng năng lượng của thân thể, không vì ý tứ của cá nhân mà biến mất.

Đường Kiếp đã lấy ra một thức ăn nhỏ:
- Trả lời vấn đề của ta, cái này sẽ là của ngươi.

Nữ tử nhìn nhìn Đường Kiếp, rốt cục lại lắc đầu.

Thì ra là thế, kỳ thật Yêu Hoàng Ngân Nhãn cũng không biết tính danh của nàng sao?

Nói cách khác, hắn bắt nàng hẳn là không quan hệ gì tới thân thế của nàng, ngươi phụ nữ này chắc cũng không phải là công chút Phượng Sơn. Ngẫm lại cũng đúng, nếu là công chúa Phượng Sơn, cần gì phải nhốt trong lồng, trực tiếp tìm Phượng Sơn quốc bán lấy cái giá tiền rất lớn là được rồi.

Đem đĩa đồ ăn ném cho nàng kia, nữ tử liền đưa tay tiếp nhận, sau đó chậm rãi bắt đầu ăn. Có lẽ nàng rất đói bụng, nhưng tướng ăn cũng không khó coi, cho thất hẳn là một nữ tử đã được giáo dưỡng.

Đường Kiếp lại lấy ra một lon nước:
- Ngươi đã ở nơi này bao lâu?

Nữ tử kia nhìn nước, lại nhìn Đường Kiếp, rốt cục trong ánh mắt xuất hiện một chút ý tứ không hiểu.

Nàng đưa lên ba ngón tay.

- Ba tháng?

Nữ tử lắc đầu.

- Ba năm?

Nữ tử vẫn lắc đầu như trước.

Đường Kiếp nhướn mày:
- Chẳng lẽ là ba trăm năm sao?

Nữ tử mỉm cười, lộ ra miệng đầy răng trắng, giữa yết hầu phát ra thanh âm mang chút khàn khàn:
- Ba trăm ngày.

Đường Kiếp gật gật đầu, đưa nước trong tay cho nữ nhân.

Nữ nhân ôm lon nước uống ùng ục vài ngụm, liền giống như uống được Cam Lâm, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

- Tại sao ngươi lại bị nhốt ở nơi này?
Đường Kiếp lại hỏi.

Lần này nữ tử không trả lời nữa.

Nàng ôm lon nước, từ từ nói:
- Ta đã no rồi.

Đường Kiếp nhăn mày lại:
- Nếu ngươi không phải ngu ngốc thì nên biết…

- Nên biết ngươi không phải là Yêu Hoàng Ngân Nhãn sao? Nên tin tưởng ngươi?
Nử tử lạnh như băng đánh gãy hắn:
- Ai biết có phải là quỷ kế của ngươi hay không, ý đồ muốn lừa gạt ta tin tưởng âm mưu của ngươi.

- Ta có thể chứng minh.
Mặt mũi của Đường Kiếp bắt đầu biến hóa, đã biến hóa ra bộ dạng vốn có.

Không nghĩ tới nữ tử lại kinh thường lắc đầu:
- Ngươi biết , Yêu Hoàng Ngân Nhãn cũng biết thay đổi, ngươi không phải không biết bản thể của Ngân Nhãn chỉ là một con rết chứ?

- Huyễn Hình thuật mỗi người đều có thể học, nhưng muốn tu tới trình độ người khác không nhìn ra lại không dễ dàng.
Đường Kiếp cải chính nói.

Nữ tử lại phất tay:
- Với ta mà nói đều giống nhau, tuy rằng kẻ kém cỏi như ta cũng nhìn không ra.

Đường Kiếp ngẩn người, còn muốn nói tiếp, nữ tử đã nói:

- Bởi vì ta căn bản không phải tu giả, ta sẽ không có bất luận pháp thuật gì cả.

————————

Đứng ở trước lồng sắt, Đường Kiếp đã hoàn toàn thất thần.

Không phải tu giả sao?

Một nữ nhân không phải tu giả bị nhốt ở trong lồng được chế tào bằng hàn thiết ở trong biển sâu, được đặt ở trong sơn động do hai vị đại yêu cấp Hóa Hồn trông coi, ba trăm ngày chưa được ăn uống?

Nhìn vẻ mặt Đường Kiếp kinh ngạc, nữ tử gật gật đầu:
- Ngươi thoạt nhìn thật sự không biết, có lẽ ngươi thật không phải là hắn.

- Nói như vậy là ngươi đã tin tưởng ta rồi sáo?
Đường Kiếp hỏi.

Nữ tử lại khinh thường nói:
- Cho dù ngươi không phải là hắn thì thế nào? Ngươi giả mạo Yêu Hoàng Ngân Nhãn chạy tới trọng địa thế này, lại bại lộ thân phận ở trước mặt ta, chỉ sớm đã tồn tại tâm tư giết người bịt miệng phải không?

Đường Kiếp bật cười:
- Ngươi đoán sai rồi. Ngươi cảm thấy ta vì tìm hiểu bí mật phía sau núi này mà đến? Có được tin tức liền giết người bịt miệng sao? Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là tạm thời giả mạo, căn bản không biết ta vẫn có thể giả mạo, không nghĩ tới Ngân Nhãn đã bị chết đúng không?

Một câu cuối cùng này khiến toàn thân nữ tử run lên.

Yêu Hoàng Ngân Nhãn đã chết?

Nàng không dám tin nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói không sai, tuy rằng nàng ý thức được Đường Kiếp đích xác không phải là quỷ kế của Yêu Hoàng Ngân Nhãn, nhưng lại không nghĩ tới Yêu Hoàng Ngân Nhãn đã chết. Chỉ cho là tên nào đó to gan lớn mật giả mạo hắn lẫn vào nơi này, chỉ vì muốn thám thính cơ mật của Yêu Hoàng. Nhưng thời khắc này những lời Đường Kiếp nói ra đã đảo ngược suy nghĩ của nàng, trong lúc nhất thời quả thật không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Lúc này Đường Kiếp chợt ra tay nắm cằm của nàng, đồng thời tay phải lấy lon nước trong tay nàng đổ lên trên mặt nàng.

Cho dù nàng giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay của Đường Kiếp, dòng nước chảy xuống làm trôi đi lớp bụi thật dày, lộ ra một khuôn mặt thanh nhã.

Vừa đổ nước Đường Kiếp vừa chăm chú nhìn khuôn mặt này.

- Buông!
Nữ tử tức giận gầm rú, chỉ có điều thanh âm đã bị thuật pháp che chắn ngăn cách, chỉ có thể quanh quẩn trong không gian hữu hạn ở nơi này.

Đường Kiếp buông tay ra, nàng lui về sâu trong lồng sắt, cảnh giác nhìn Đường Kiếp.

Trong ánh mắt khẽ xẹt qua vẻ thất vọng, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Thật đáng tiếc.

- Ngươi rốt cục muốn làm gì?
Nữ tử quát khẽ, thanh âm khàn khàn tràn ngập phẫn nộ.

- Làm gì sao?
Đường Kiếp cười cười nói:
- Đúng như ngươi đã thấy,ta là nhân loại, ta giết Yêu Hoàng Ngân Nhãn cũng thay thế hắn, chưởng quản quốc gia của nó, thay thế nó. Ta phát hiện nơi này có nhiều thứ có lợi, ta có thể dùng thân phận này làm bất cứ chuyện ta muốn làm, bao gồm khiến yêu vật bán mạng cho ta sưu tập tài nguyên, công kích những yêu nước khác, phóng thích nhân loại,…

Lời này khiến trong mắt nữ tử hiện ra chút ánh sáng.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Nhưng phương diện này có một vấn đề, chính là ta không thể bị phát hiện…

Đường Kiếp nói xong, đã nói phiền não của mình ra.