Hai lão già kia mừng rỡ, cùng nằm úp sấp xuống trên mặt đất, biến thành hai phong hống đồng thời táp về phía tiểu yêu kia. Trong nháy mắt tiểu yêu kia đã bị xé thành mảnh nhỏ, bị hai yêu vật thay phiên nhau nuốt cả da lẫn xương.

Nhìn trường hợp máu tươi đầm đìa này, Đường Kiếp không nói một lời, quay đầu rời đi.

————————

Bắt đầu từ hôm nay, Đường Kiếp liền chính thức trải qua cuộc sống của một Yêu Hoàng.

Mỗi ngày vào ban ngày hắn sẽ xử lý các tấu chương tới từ các nơi, buổi chiều thì xem sách ở trong ngự thư phòng, tìm một số người trò chuyện, dùng các loại phương thức tìm hiểu bí mật trong cung, buổi tối thì tới tĩnh thất hậu sơn tu luyện.

Bởi vì tính toán ẩn núp lâu dài cho nên Đường Kiếp thi hành biện pháp chính trị không bạo lực giống như ngày đầu tiên, mà là xoay chuyển tương đối dịu dàng rất nhiều.

Số lượng yêu bị giết giảm đi, mệnh lệnh đi cướp tài nguyên lại gia tăng, hễ là có đồn đại nơi xuất hiện bảo vật liền yêu cầu yêu vương nơi đó mang tới cho mình.

Hắn không còn giới hạn bảo vật có tính không gian, mà là tất cả bảo vật có giá trị điều cần, chẳng qua vẫn ưu tiên loại hình không gian.

Đương nhiên những bảo vật này cũng không phải là vô giá, mặc dù được gọi là “Dâng lên: những cũng cần đưa ra tiền thưởng tương ứng. Đường Kiếp lợi dụng quan chức, thổ địa, quyền lực, tiền vàng cộng thêm một chút tài nguyên cấp thấp khác làm trao đổi, làm thỏa mãn người khác.

Loại hình thức hút máu điên cuồng này ngay từ đầu có lẽ còn không lộ vẻ như thế nào, nhưng cứ theo thế mãi, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ nước yêu rung chuyển, loại yêu nước như Yêu Hoàng Ngân Nhãn nhìn thấy lãnh thổ mình như thế sẽ không làm, cũng chỉ có Đường Kiếp là khách qua đường mới có thể nghĩ hết biện pháp trong thời gian có hạn áp bức hết tất cả tiền tài của một quốc gia, thậm chí còn chủ động muốn làm suy yếu quốc gia này.

Tuy nhiên khi thời gian Đường Kiếp ở trong cùng càng dài, càng thêm quen thuộc với tình huống nơi này, tỷ lệ bị phát hiện càng ngày càng nhỏ, niềm tin mình có thể ở lại đây trong thời gian dài cũng càng lúc càng lớn, có khi Đường Kiếp thậm chí cũng sẽ làm một ít chuyện có lợi cho nước. Tỷ như Tây Bắc khô hạn liền mệnh lệnh vài vị Yêu Vương tự mình đi Tây Bắc hành mây bố vũ, hoặc là quỷ vật ở Vong Hồn Cốc làm loạn, Đường Kiếp liền tự mình đi Vong Hồn Cốc bình định quỷ vật —— nhưng thật ra là mang theo Tiểu Tam ăn no nê.

Đường Kiếp thông qua phương thức này tận khả năng kéo dài sinh mạng quái thú bị hút máu.

Dòng nước nhỏ mới có thể chảy dài, nếu phải chui ở trong cự thú yêu nước này hút máu lâu dài, Đường Kiếp sẽ không lập tức bắt nó phá đổ, mà là phải phát huy đầy đủ năng lượng một quốc gia nên có.

Bảo vật vô số cứ như vậy được đưa vào trong hoàng cung, dùng để cung cấp cho Đường Kiếp tu luyện. Thiên Hương Bảo Liên Đăng được treo ở trong phòng tử ngọc khiến cho tốc độ tu luyện của phân thân được nâng cao thêm một bước, hết thảy thoạt nhìn đều thuận lợi, chỉ trừ một việc:

Đám nương nương của Yêu Hoàng Ngân Nhãn.

Tính tình con người có thể biến hóa, vui mừng dễ dàng thay đổi, nhưng chung quy cũng có một chút chuyện nhất định không thể nào thay đổi.

Chuyện phòng the hậu cung không thể nghi ngờ là một trong số đó.

Cho dù Đường Kiếp cố gắng tìm kiếm đủ các loại lý do tránh né đám nương nương này, nhưng sự thật kéo dài một thời gian dài hắn đã dần dần không thể nào né tránh được.

Đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, trong thời gian này, đám nương nương nhiệt tình liền giống như là một thanh hỏa đập vào mặt, một người lại một người tìm đến, vẻ nhiệt tình này gần như khiến hắn nóng chảy. Cho dù Đường Kiếp nói trong mỗi ngày không phải xử lý tấu chương thì chính là bế quan tu luyện, nhưng hắn cũng biết đây không phải kế lâu dài, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ thân phận của hắn sẽ bị bọn nương nương này vạch trần.

Nhất định phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Trong ngự thư phòng, Đường Kiếp cầm một quyền điển tịch Yêu Tộc, nghĩ đến nhất thời có chút nhập thần, ngón tay vô ý thức gõ ở trên điển tịch.

- Báo!
Một tiểu yêu quỳ xuống trước cửa kêu lên.

- Chuyện gì?
Đường Kiếp thu hồi sách hỏi.

- Bẩm bệ hạ, Trấn Nhạc Vương Tây Nam vì bệ hạ tìm khắp bốn bể, tìm được một khối thần thạch treo trên bầu trời, đặc biệt sai người dâng lên. Mặt khắc còn tặng một đôi Linh Vũ Tiên Cầm, nói là tặng cho Ngọc Cơ nương nương.

Thạch treo trên bầu trời là một loại nguyên liệu không gian cực kỳ trân quý, giá trị không thể so sánh nhiều ít với Âm Khô Đằng. Trên cần dưới kiếm, nếu Đường Kiếp đã nói cần thần vật không gian, dĩ nhiên sẽ không thiểu kẻ a dua dùng toàn sức lực cống hiến đồ.

Về phần dùng tiên cầm tới lấy lòng Ngọc Cơ nương nương chính là muốn nịnh nọt, theo thời gian Đường Kiếp ở trong này càng lâu, cẩn thận tìm hiểu đã hơi hiểu chút về rất nhiều tình huống trong này, không mù mờ giống như lúc trước nữa.

Ngọc Cơ là một loại thủy ly hiếm thấy thành yêu, sau khi trở thành người lại mang hình dáng gọn gàng, làn da trong suốt như ngọc, động vào như tơ gấm. Sau khi Yêu Hoàng Ngân Nhãn nếm thử tư vị đã từng gởi lời khen: “Băng Cơ Ngọc Phu, Quốc Sắc Thiên Hương”

Ngọc Cơ nương nương cũng là tên từ đó mà ra, cái này ý chỉ là da ngọc.

Trước khi Ngân Nhãn chết, Ngọc Cơ nương nương chính là nữ nhân được sủng ái nhất trong cung, cũng bởi vậy trước đó nàng mới có thể ngăn Ngân Nhãn ở trong cung mà “Đánh lén” hắn. Nghe nói ở thời điểm Ngân Nhãn thích nhất, từng liên tục sủng hạnh nàng trong nửa năm, trong lúc đó chưa từng chạm qua nữ nhân nào.

Thời điểm nghe tiểu yêu bẩm báo xong, Đường Kiếp nói:
- Đã biết, thưởng mười ngàn khối linh thạch, một kiện pháp bảo cực phẩm, phong mảnh đất Hải Giác Sơn kia cho hắn.

Tiểu yêu kia lại không rời đi mà đứng ở cửa nhỏ giọng nói:
- Ngọc Cơ nương nương nhờ tiểu nhân hỏi bệ hạ, ngày hôm nay có thể ghé qua chỗ nàng ngồi chút hay không?

Đường Kiếp vừa nghe vật liền cảm thấy phiền, khua tay nói:
- Gần đây rất bận, không đi.

Đứng lên bước đi thong thả vài bước, Đường Kiếp suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục rời khỏi ngự thư phòng.

Sau nửa canh giờ, Đường Kiếp lại xuất hiện ở trước hải sơn.

Mở cửa chính ra, đi vào trong đại sảnh trong núi, nhị lão trong động cúi đầu với Đường Kiếp:
- Bệ hạ.

- Băng lão, Hỏa lão.
Đường Kiếp nói.

Mấy ngày nay tìm hiểu, rốt cục Đường Kiếp cũng thăm dò được chi tiết về nhị lão này, một gã là Băng lão, một gã là Hỏa lão, là yêu vật đã đi theo Ngân Nhãn từ rất sớm, là đại yêu Hóa Hình hậu kỳ, cam nguyên buông tha cho thân phận yêu vương mà làm nô bộc cho Ngân Nhãn, cũng là hai vị đại yêu Ngân Nhãn tín nhiệm nhất, xưa nay Ngân Nhãn đều cực kỳ tôn trọng.

Thời khắc này bắt chuyện xong, Đường Kiếp nhắm thẳng vào một lối đi, đi vào chỗ sâu nhất, nhìn vào trong lồng sắt kia.

Nữ nhân ở trong lồng sắt không xông lại giống như lần trước, chỉ có điều ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như tuyết.

Đường Kiếp đầu tiên là mở ra một pháp thuật cấm đoán, ngăn cách thanh âm truyền ra xa, hít sâu một hơi, lúc này mới nói:
- Ngươi tên là gì?