Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng có một vị mỹ nhân y phục rực rỡ, mặc một bộ váy màu xanh, trên đầu búi hai búi cài ngọc, phía sau còn có hai tiểu tỳ xinh đẹp, cư nhiên đều là nhân loại, thời khắc này đang cười nhẹ nhàng nhìn mình.
Nhìn thấy mỹ nhân kia xuất hiện, tiểu yêu bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống:
- Bái kiến Hoàng hậu!
Đường Kiếp thở dài một hơi, quả nhiên mang theo tiểu yêu thật là tốt, chẳng những có thể dẫn đường còn có thể nhận biết người khác. Cho dù thời gian dài bị nhận thấy có cái gì không đúng cũng có thể tìm lý do giết chết, dù sao ta là bạo quân thì cần gì phải sợ ai?
Trong lòng nghĩ, Đường Kiếp đã bật cười ha ha đi tới nói:
- Hóa ra là Hoàng hậu, mấy ngày không gặp dường như hoàng hậu ngày càng đẹp ra.
Theo cái này để bắt chuyện, tránh phải trường hợp bị xấu hổ.
Yêu hậu kia cười như không cười nhìn Đường Kiếp, giọng điều buồn bã nói:
- Lời của bệ hạ càng nói càng hay, chỉ tiếc tâm của bệ hạ vẫn ác như vậy. Nếu biết rõ đã mấy ngày không gặp nô tì, vậy tại sao sau khi trở về cũng không tới gặp nô tì mà lại vội vàng đi tìm nữ nhân kia? Cũng may nô tì đã dự đoán trước mới có thể chặn bệ hạ ở chỗ này.
Hả?
Đường Kiếp nghe xong hai mắt đăm đăm, quay đầu nhìn lại cánh cửa kia.
Chẳng lẽ ở sau cánh cửa kia còn có một vị nương nương nữa?
Nương nương này quả thật khắp nơi đều có, đi chỗ nào cũng không thể tránh khỏi?
Đang nghĩ ngợi, Hoàng hậu kia đã kéo tay Đường Kiếp:
- Bệ hạ…
Thanh âm muốn uyển chuyển bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nương này vừa chạm vào, Đường Kiếp đã nhận thấy Hoàng hậu này là Lam Khổng Tước thành yêu, cảnh giới cũng đã là Hóa Hình hậu kỳ, đừng nhìn một bộ dạng nũng nịu như thế, kỳ thật thực lực lại vô cùng hùng hậu.
Theo phương diện này xem, cũng có thể lý giải lý do vì sao Yêu Tộc bình thường đều phải biến thành người.
Rết và Không Tước không hề thích hợp, cùng biến thành người mới trở thành mối lương duyên tốt.
Thời khắc này khi Lam Khổng Tước đụng tới, Đường Kiếp nào dám cùng nàng thân thiết, thu ống tay áo, sắc mặt đã lạnh xuống nói:
- Thôi đi, ta còn phải đi tới Thiện Cực Cung nữa.
Thời điểm lúc trước khi hắn chuyển động đã biết được vị trí của Thiện Cực Cung, thời khắc này liền trực tiếp xoay người rời đi.
Mỹ nhân y phục rực rỡ thấy thế, tức giận tới toàn thân run rẩy, chỉ vào Đường Kiếp mắng to:
- Ngô Thiên Sơn, ngươi thế mà dám đối với ta như vậy! Năm đó thời điểm ngươi cầu hôn ta, cũng không phải là thái độ như vậy! Hiện tại ngươi trở thành phân thần, thành Yêu Hoàng rồi liền không để ta vào mắt phải không? Mấy năm nay người hái hoa ngắt cỏ ta đều nhịn, nhưng bây giờ càng lúc càng trầm trọng thêm. Bổn cung hôm nay không để ý mặt mũi tới tìm ngươi mà ngươi vẫn có thái độ như thế với ta, ngươi thật quá đáng! Đừng quên Lam Linh ta cũng không phải là không có lai lịch, tu vi của Cực Quang cha ta còn cao hơn ngươi! Ngươi có bản lĩnh liền phế ta rồi phong tiểu tiện kia làm hậu đi!
Nói xong tức giận tới mức vừa quay đầu đã bước đi.
Đường Kiếp không nghĩ tới sẽ đưa tới một chút quát mắng gió bão mưa rào như thế, nhất thời cũng lặng người.
Lúc trước hắn cố ý như thế, chủ yếu vẫn là bởi vì đứa bé kia được chiều chuộng, cảm thấy chỉ cần bàu ra một chút uy nghiêm sẽ khiến mọi người không dám thân cận, tự nhiên cũng không nhìn ra vấn đề này, đây vốn là đặc quyền của Hoàng đế, nhưng không nghĩ tới trong hoàng cung còn có người không coi Ngân Nhãn ra gì như thế.
Con gái của Cực Quang Yêu Hoàng… Đường Kiếp thật không biết lão bà của Ngân Nhãn lại là một Đại Năng như vậy.
Cực Quang Yêu Hoàng có bối phận già nhất trong ngũ đại Yêu Hoàng, cảnh giới cao nhất, nghe nói hiện giờ đã gần đột phá. Lam Linh yêu này là nữ nhi của hắn, hèn gì lại dám lớn lối như vậy. Lúc trước nàng nói chuyện bất quá là khách khí với lão công của mình, một khi chịu nhục sẽ lập tức trở mặt, trong khoảng thời gian ngắn khiến Đường Kiếp cũng trở nên ngu si.
- Tuy nhiên…
Đường Kiếp nói nhỏ một câu:
- Thật muốn ép, đó không phải là trở mặt với Cực Quang sao? Nếu như thế thì hai đại Yêu Hoàng Ngân Nhãn và Cực Quang sẽ đối lập nhau, từ nay về sau thành thế nước lửa, liều mình đồng quy vu tận cũng không phải là không được. Ngươi nói có đúng hay không?
Hắn đột nhiên khẽ quay đầu, nhìn về tiểu yêu phía bên cạnh.
Tiểu yêu kia sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, lại không biết nên đáp thế nào mới đúng.
Đường Kiếp đã đi qua, đưa tay trái đặt lên cánh cửa núi, bắt đầu nghiên cứu cấu tạo cánh cửa này, xem thử phải thế nào mới mở được cửa này.
Thấy tình cảnh này, tiểu yêu kia đột nhiên phúc chí tâm linh, bật thốt kêu lên:
- Ngươi không phải bệ…
Ầm!
Tay phải của Đường Kiếp đã oanh một quyền đánh ở trên đỉnh đầu tiểu yêu kia, giết chết hắn, sau đó thu tay lại nói:
- Trả lời chính xác.
Vài tên Yêu Binh nghe được động tĩnh chạy tới, vừa thấy cảnh này đều ngây người.
Đường Kiếp làm ra vẻ phẫn nộ, trầm giọng quát:
- Tới đây làm gì? Cút ngay!
Điệu bộ này của hắn giống như lửa giận sau khi bị Hoàng hậu mắng không chỗ phát tiết, là bạo quân lấy người bên cạnh để xả giận, khiến đám Yêu Binh thị vệ không dám nói một câu liền lui ra.
Mắt thấy bốn phía không người, ánh mắt của Đường Kiếp bắt đầu nghiên cứu trận pháp ở trên cửa, một lát sau đã sờ thấu trận pháp này, nhẹ nhàng ấn đầu thú trên cửa kia lõm xuống một chút, một chỗ nho nhỏ liền nhô lên, sau đó cửa núi được mở rộng, lộ ra một thông đạo đen ngòm.
Đứng ở cửa động, Đường Kiếp xem trong chốc lát, cũng không tiến vào mà lại xoay người, lại giống như hoàng đế mang theo tâm tình mâu thuẫn, ở trong thế khó xử, kỳ thật là không biết bên trong có cơ quan gì, tính toán muốn quay đầu lại đi tìm một ít yêu tới dẫn đường.
Đi vào Thiện Cực Cung, Đường Kiếp rất cẩn thận dò xét một phen.
Cũng may lần này không gặp phải một nương nương nào tìm tới tận cửa.
Đây ra cửa tĩnh thất, Đường Kiếp tiến vào, bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Lúc này hắn đã ý thức được, Thiện Cực Cung hắn là nơi Ngân Nhãn Yêu Hoàng dùng để điều tức tĩnh dưỡng, bình thường chỉ áp dụng trong thời gian ngắn, tĩnh thất phía sau núi kia mới là chỗ bế quan thật sự, phỏng chừng kho báu cũng là ở trong đó. Chẳng qua là không biết từ lúc nào mà bạn hữu kia còn ẩn dấu một kiều nương xinh đẹp ở trong đó, thế cho nên mới biến thành Hoàng hậu ở tại đây chặn người.
Bất kể như thế nào, ngày đầu tiên ít nhất phải cố gắng trôi qua, mới vừa tới đây, dưới tình huống không biết gì cả, ngày đầu tiên không thể nghi ngờ chính là ngày dễ dàng để lộ sơ hở nhất.
Mình có thể vượt qua ngày đầu tiên, sau này sẽ bớt phải đề phòng một chút, Đường Kiếp nghĩ thế.
Nghĩ như vậy, Đường Kiếp đã tiến nhập vào trong trạng thái ngưng thần…
Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp tìm một gã tiểu yêu, muốn hắn đi cùng với mình tới phía sau núi.
Đi vào phía sau núi, Đường Kiếp để tiểu yêu đi trước, cũng may lần này lại không gặp phải cơ quan cạm bẫy gì.
Dọc theo thông đạo một đường xâm nhập, Đường Kiếp đi vào trước một đại sảnh trống trải.