Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp trực tiếp bay về phía cung điện kia.

Hắn không biết Ngân Nhãn Yêu Hoàng mỗi lần trở về làm những gì, cho nên liền mặc kệ, đi thẳng tới trước cung điện hạ xuống, lũ yêu bên dưới vừa thấy Yêu Hoàng trở về, đều quỳ xuống nghênh đón.

Một tên yêu vật đi đầu đỉnh, thân mặc áo bào trắng, để hai bên râu cá trê đã tới gần nói:
- Bệ hạ, ngài đã trở lại.

Đường Kiếp ừ một tiếng, nhìn kỹ một chút yêu vật này, hóa ra là một con chồn, đang dùng giọng điệu nịnh nọt nói:
- Không biết chuyến đi lần này của bệ hạ như thế nào?"

Đường Kiếp lười biếng nói:
- Cũng được. Những ngày ta không ở đây, trong thành có chuyện gì không?

- Bẩm bệ hạ, hết thảy bình thường, chính là vài vị nương nương nhớ bệ hạ lắm rồi.
Con chồn cười ha hả nói.

Nương nương?

Đường Kiếp hơi hơi ngây người, cảm tình vị Yêu Hoàng thật đúng là làm theo quân vương nhân loại, không chỉ có có hoàng cung, vệ đội, lại có con mẹ nó nương nương nữa chứ.

Đúng rồi, còn có nịnh thần. Nhìn con chồn liếc mắt một cái, Đường Kiếp thầm nghĩ.

Nhưng ngoài miệng chỉ là nói:
- Đã biết, bất quá ta bây giờ còn có chuyện muốn làm, tạm thời không có tâm trạng.

Vừa nói, Đường Kiếp vừa hướng vào trong cung bước đi.

Kia chồn theo sát ở phía sau:
- Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo?

Đường Kiếp vừa đi vừa nối nói:
- Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, sưu tập tất cả bảo vật có tính không gian mang vào thành.

Bảo vật có tính chất không gian? Con chồn ngẩn người:
- Cần bao nhiêu ạ?

- Càng nhiều càng tốt.
Đường Kiếp lời ít ý nhiều, hắn không dám nhiều lời, chỉ e nói nhiều dễ lỡ lời, bởi vậy vừa tới liền sắp xếp xong xuôi, trước đuổi lão chồn này đi rồi tính tiếp.

Con chồn lĩnh mệnh rời đi, Đường Kiếp lúc này mới mượn cơ hội vẫy lui đám tôi tớ.

Đang muốn đánh giá một chút bên trong cung điện này, nhìn xem có bảo bối gì, kiểm tra tình huống nơi này, thình lình nghe sau đầu có tiếng gió nổi lên, một đạo quang ảnh đánh tới Đường Kiếp.

Hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, Đường Kiếp nhanh chóng quay ngược người trở lại tránh né, đồng thời tay trái đã có một tia chớp xông ra, một quyền đánh lên kẻ tập kích hắn.

Một quyền này đánh ra đồng thời, lại nhìn đến người tới rõ ràng là một kẻ đầu đội mũ phượng, là một nữ tử xinh đẹp đang mặc cung trang ráng mây, đang cười nhẹ nhàng lào về phía mình, trong lòng biết không tốt vội vàng thu lực, nhưng vẫn là chậm chút, một quyền này đánh thẳng vào mặt nàng kia.

- A!
Nàng kia thét một tiếng chói tai, đã bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài. Cuối cùng Đường Kiếp đã thu lại hơn phân nửa lực lượng, nếu không một quyền này đi xuống, nữ nhân kia có khi cả đầu đều nát. Dù là như thế, một quyền này cũng làm cho khuôn mặt nàng ta sưng phồng lên.

- Bệ hạ!
Nàng kia hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp xấu hổ thu tay:
- À, không nghĩ tới là nàng, ta còn tưởng rằng có kẻ đánh lén chứ.

Hắn mặc dù không biết nàng này là ai, nhưng không cần nghĩ cũng biết hơn phân nửa là một trong mấy vị nương nương.

Nàng kia khóc như hoa lê gặp mưa:
- Nơi này là địa bàn của bệ hạ, ai to gan như vậy dám đánh lén bệ hạ, lại có ai có thể đánh lén thành công cơ chứ. Với khả năng của bệ hạ, thần niệm đảo qua, trong vòng ngàn dặm gì cũng thấy rõ. Hiện giờ lại cố tình không biết, rõ ràng là cố ý bắt nạt người ta.

Nói xong lại ô ô khóc lên.

Đường Kiếp cười khổ:
- Ta mặc dù thần niệm có thể thông ngàn dặm, vậy cũng phải phóng xuất mới được. Ta vừa mới đã trải qua một hồi đại chiến trở về, tâm trạng đang lúc mỏi mệt, như thế nào mà rảnh rỗi đi phóng thích thần niệm, càng không có nghĩ tới nàng lại ở chỗ này.

Nàng kia lại nức nở nói:
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ a. Người ta thật vất vả chờ đến khi bệ hạ trở về, cố ý chạy tới muốn cho bệ hạ tạo kinh hỉ cho ngài, ai nghĩ rằng lại bị đối xử thế này chứ, ngài xem một chút đi, mặt của ta đau quá.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một lọ thuốc ném cho nàng kia:
- Này, dùng nó liền không sao nữa.

Nàng kia lại dịu dàng nói:
- Người ta muốn bệ hạ thoa cơ.

Nói xong hia tay đã mở ra muốn Đường Kiếp đỡ mình đứng lên.

Nàng bên này nũng nịu nhẹ nhàng, phong tình vô hạn, Đường Kiếp lại chỉ cảm thấy một trận đau đầu, hận không thể một cước đá bay nữ nhân này.

Tuy nhiên hắn cũng biết cô gái này chắc chắn là sủng phi của Ngân Nhãn, không có khả năng bỏ mặc, chỉ có thể tiến lên đỡ nàng ta dậy, thoa thuốc lên mặt cho nàng ta.

Thuốc mới vừa lấy ra tay, chỉ thấy nàng ta đã vòng tay lên, ôm cổ của Đường Kiếp, đôi mắt to thâm tình chân thành nhìn hắn, trên mặt một một chút vết máu bầm dần dần mờ đi, đã tự khỏi, cần gì phải dùng dược vật chứ.

Đường Kiếp cười khổ:
- Nàng cần gì phải làm vậy.

Nàng kia đã bu lại, đôi môi hồng trực tiếp lại gần Đường Kiếp, phóng đại trước mắt Đường Kiếp.

Hấp dẫn khiêu khích khiến trong lòng Đường Kiếp nhảy dựng lên, bất quá hắn vẫn dùng sức đẩy cô gái này ra.

Nàng kia sắc mặt chợt thay đổi:
- Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi không thích Kiều Nhi nữa sao?

Cảm ơn trời đất, rốt cuộc biết tên của ngươi rồi.

Đường Kiếp đã nghiêm mặt nói:
- Kiều Nhi nàng chớ nên hiểu lầm, chỉ là của ta hiện tại không có tâm trạng. Ta đã nói rồi, ta vừa mới trải qua một hồi đại chiến, tâm thần mệt mỏi, đang cần nghỉ ngơi. Kết quả đầu tiên là lão sâu bọ đến phiền ta, tiếp theo lại là nàng tới gây sự với ta…

Nói xong đã làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài.

Kiều Nhi nghe thấy vậy chu miệng nói:
- Linh Vân thượng nhân một lòng vì công việc, phụ tá bệ hạ, lại bị bệ hạ gọi là lão sâu bọ, nếu nghe thấy, chỉ sợ sẽ thương tâm chết mất.

Bộ dạng chau mày nịnh nọt của lão sâu bọ, sau đó nói chính là nương nương chờ ngài, cũng dám xưng một lòng vì công việc? Đường Kiếp nghe được cười thầm trong lòng, tuy nhiên cuối cùng cũng được một cái tên, trong lòng chợt nhẹ, nói:
- Nói giỡn thôi, nàng đừng có truyền đi, nếu không ta định không bỏ qua cho nàng.

Hắn vốn chỉ là thuận miệng một lời, không nghĩ tới Kiều Nhi nghe xong sắc mặt căng thẳng, đã là quỳ xuống nói:
- Kiều Nhi tuyệt không dám đem lời của bệ hạ truyền ra ngoài.

Đường Kiếp ngây cả người, biết Ngân Nhãn Yêu Hoàng là mặt ngoài khiêm tốn, thực tế hung ác, cho nên này Kiều Nhi mới khẩn trương lo lắng như vậy. Không hề an ủi, chỉ thản nhiên nói:
- Ngươi biết là tốt rồi. Ta mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.

Kiều Nhi cũng không dám dây dưa, lúc này mới lui xuống.

Nữ nhân này vừa đi, Đường Kiếp cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới bắt đầu đánh giá mọi nơi.

Hoàng cung của Ngân Nhãn Yêu Hoàng tuy rằng tráng lệ, nhưng đều là chút vàng bạc châu ngọc các loại phàm vật. Đường Kiếp tìm một vòng không thấy cái gì là tài nguyên có thể dùng cho tu luyện cả. Lấy địa vị của Ngân Nhãn Yêu Hoàng tất nhiên không thể nào là nghèo đến như vậy, vậy cũng chỉ có thể là gã cất giấu đi rồi.

Chỉ có điều kho báu này ở đâu mới là vấn đề, Đường Kiếp cũng không thể đến hỏi thủ hạ của gã, bản thân mình lại quên kho báu nhà mình ở đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Kiếp quyết định trước tiên cứ đi dạo chung quanh đã.

Sau điện chính là ngự hoa viên, Đường Kiếp đi thẳng tới, thuận tiện cũng tìm hiểu một chút hoàn cảnh nơi này.