Thời khắc này nhìn đám tro tàn, Đường Kiếp đang muốn rời đi.

Đột nhiên một âm thanh lạnh như băng từ bốn phương tám hướng vang lên.

- Muốn chạy? Ngươi thực sự cho rằng giết được bổn hoàng hay sao?

Âm thanh lạnh như băng vang tới, khiến da dầu Đường Kiếp run lên.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng!

Gã vẫn chưa chết!

Quay người nhìn lại, chỉ thấy đống tro tàn kia lại bắt đầu chuyển động, trên không trung có một đống hình nhân tung bay.

Tiếp theo đó từ trong hư không có một đạo ảo ảnh hiện lên, chính là hình dáng của Ngân Nhãn Yêu Hoàng, cứ như vậy bay vào trong đống tro tàn, cùng lúc đó toàn bộ các điểm sáng trên không trung đều lao vào trong đống tro, chỉ chốc lát trong đống tro có một bóng người hiện ra.

- Không, không thể như thế được.
Đường Kiếp thốt lên.

Cho tới bây giờ, Đường Kiếp đều để người khác phải thốt lên lời này, chứ chưa bao giờ hắn phải nói mấy lời này. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội rồi.

- Có điều gì không thể cơ chứ?
Ngân Nhãn Yêu Hoàng đang dần khôi phục lại hình người, nhìn Đường Kiếp nói:
- Ngươi chẳng lẽ không biết rằng, nhập Tử Phủ sẽ có hai cái mạng sao?

- Hồn mệnh?
Ánh mắt của Đường Kiếp chợt co rút lại.

Cái gọi là Tử Phủ, kỳ thực chính là quá trình linh hồn thực thể hóa. Qúa trình này ở đạo gia còn có một cách gọi khác, chính là Nguyên Anh, tức là tu luyện Nguyên Thần, hiển hóa sơ sinh. Thực ra mà nói, chính là linh hồn thực thể hóa. Tử Phủ tầng thứ nhất gọi là Dục Anh kỳ, người ở Dục Anh kỳ, bồi dưỡng ra Nguyên Anh.

Nguyên Anh vừa thành, người tu liền tương đương với việc có được hai cái mạng, một là tính mạng thân thể, gọi là thân mệnh, hoặc chu mệnh. Ý chỉ ấy khổ hải độ nhân, lấy thân làm thuyền. Thân thể được coi như chiếc thuyền, dùng để độ nhân. Tuy nhiên cho dù là tu thành Nguyên Anh, thì thân thể cũng không được để bị hủy một cách dễ dàng. Một là tính mạng Nguyên Anh, gọi là hồn mệnh hoặc bản mệnh, được coi như là gốc rễ của người tu. Cho dù thân thể tiêu vong, chỉ cần Nguyên Anh còn tồn tại, đều có thể tạm thời tồn tại kết nối với thiên địa. Cái gọi là Đoạt Xá tức cướp nhà, chính là bắt đầu từ giai đoạn này. Trước đây, người chưa tạo ra được Nguyên Anh là không có tư cách Đoạt Xá. Tuy nhiên Đoạt Xá cực kỳ hung hiểm, Dục Anh kỳ Nguyên Anh còn cực yếu, nếu Đoạt Xá gần như là tự tìm đường chết.

Đối với người tu mà nói, nếu như bị mất thân mệnh, như người giữa sông mất thuyền, ở trong bể khổ giãy dụa cầu sinh; còn nếu bị mất bản mệnh, nặng thì chết, nhẹ thì thành kẻ ngu ngốc, đần độn, chỉ làm việc theo bản năng, chẳng khác gì con vật.

Cái này chính là sự khác biệt giữa hai bên.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng thân là Phân Thần, tất nhiên cũng có bản mệnh đấy.

Nhưng thời khắc này nghe Yêu Hoàng nói như vậy, Đường Kiếp lại lắc đầu nói:
- Điều đó không có khả năng. Không có gì mà Táng Thần Diệm không thể thiêu đốt, ngay cả thần hồn đều không bỏ qua. Cho dù ngươi có bản mệnh, cũng chưa chắc đã thoát được khỏi Táng Thần Diệm. Huống chi ta chưa từng nghe nói, bản mệnh có thể tái tạo lại thân thể.

Bản mệnh có tác dụng chính là ở chỗ tăng trưởng thần thức, nối liền với thiên địa, ý niệm sinh pháp, cũng không phải là căn cơ sinh mạng, mà thân mệnh mới là căn cơ sinh mạng.

Mất đi thân thể, nếu chỉ dựa vào bản mệnh không thể cải tạo lại thân thể, nếu không những Tử Phủ Đại Năng sa khi mất đi thân thể cũng chẳng cần phải Đoạt Xá rồi, cứ tạo lại một khối thân thể không phải xong chuyện sao.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng đã hắc thanh nói:
- Vậy ít nhiều bổn hoàng vất vả tu luyện nhiều năm, cũng luyện thành Thiên châu bất tử rồi.

Nói tới đây, ngân quang trong mắt hiện lên hào quang oán hận và tức giận.

Thiên châu bất tử là một kiện thần khí, do nội đan tự thân gã luyện thành, là thứ bất tử, có khả năng tái tạo, tuy nhiên chỉ có thể phát huy tác dụng một lần. Chính vì nguyên nhân này, gã mới tới nơi này tìm Hắc đàm hoa, vật ấy mặc dù đối với thân thể cấp Tử Phủ không có mấy giá trị, nhưng lại có thể luyện chế nội đan trong thân thể gã, có thể bù đắp lại thiếu sót, khiến cho tác dụng của viên Thiên châu từ một lần biến thành nhiều lần.

Không ngờ Hắc đàm hoa chưa đến tay, một cái mạng đã bị Đường Kiếp giết chết, làm cho Thiên châu bất tử mất cả ngàn năm tu luyện, cứ như vậy tiêu hao mất, hỏi sao gã không đau lòng.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp, Ngân Nhãn Yêu Hoàng hận không thể uống máu, lột da, nhai xương Đường Kiếp.

Tuy rằng không biết Thiên châu bất tử là do Ngân Nhãn Yêu Hoàng dùng nội chu làm cơ sở luyện thành, nhưng chỉ nhìn vẻ phẫn nộ của Yêu Hoàng, bộ dạng thì hung hãn, thì hắn cũng biết vật ấy có lẽ không phải thần vật có thể dùng đi dùng lại.

Ý thức được điều này, trong lòng Đường Kiếp hơi yên ổn một chút:
- Nói cách khác, ta còn phải giết ngươi một lần nữa ngươi mới chết hoàn toàn.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng giận qúa hóa cười:
- Thật to gan! Nếu như ngươi có bản lĩnh đó, cứ việc đến. Bổn hoàng muốn nhìn xem, ngươi còn có bản lãnh gì có thể lại giết ta một lần nữa.

Nói xong hắn hai mắt trừng, Ngân Nhãn trung ánh sáng rọi tùm lum như bông hoa đại phóng, một mảnh mãnh liệt linh triều đã hướng về Đường Kiếp trực tiếp vọt tới.

Không có pháp thuật, không có thuộc tính biến hóa, Ngân Nhãn Yêu Hoàng lựa chọn chính là trực tiếp sử dụng linh lực thuyển chuyển giữa đất trời, hội tụ thành biển, cứ như vậy đường đường chính chính đè ép Đường Kiếp.

Gã muốn dùng phương thức này, trực tiếp giết chết Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không quay đầu, mà bay về phía không trung, hắn vừa mới dùng Diệt Ma Quyền, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tái chiến, giờ chỉ có chạy là thượng sách. Lúc này thân thể hắn hóa thành một đạo lưu quang bay đi, phải thật mau, từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên Đường Kiếp dốc toàn lực chạy trốn.

Linh triều dưới chân tuôn ra, Ngân Nhãn Yêu Hoàng ngẩng đầu nhìn trên không trung, tròng mắt lóe lên thù hận, thấp giọng tự nói:
- Ngươi không trốn thoát được.

Ánh mắt nhìn về một phía, một hồi gió bão nổi lên.

Từng tia sấm chớp rạch ở trên bầu trời, cuồng phong thổi tới, mưa to trút xuống. Mưa gió sấm chớp, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng từng thứ đều ngưng tụ uy năng của Yêu Hoàng, cho dù chỉ một giọt mưa, cũng có chứa uy năng xuyên thủng trời đất. Khi một trận gió cuốn tới phía dưới đỉnh ngọn núi, cả ngọn núi đều bị xoắn nát bấy.

Khu vực này cứ như vậy bị lửa giận của Yêu Hoàng biến thành địa ngục trần gian, gió lốc khủng bố tàn sát bừa bãi khắp nơi, như đang biểu diễn một hồi Thiên sát cơ.

Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, chỉ tung ra một vật, là con rối Vân mẫu.

Con rối Vân mẫu sau khi ngăn cản yêu vương, liền được Đường Kiếp cất đi để hồi phục tiêu hao, mặc dù cuối cùng không đánh chết được Ngân Nhãn Yêu Hoàng, nhưng Thì chi đạo của Đường Kiếp có khả năng dung nạp tấn công của con rối Vân mẫu, cho nên cuối cùng hắn cũng lại dùng tới nó.

Con rối Vân mẫu vừa xuất hiện, toàn thân lóe ra tinh quang, lấy thân thể làm trung tâm, hình thành một mảnh ngân hà giống như cảnh đẹp, mỗi một đạo trận vân đều chảy xuôi xuống, nhúng đầy linh khí, từng pháp trận đều vận chuyển ra lực lượng lớn nhất. Toàn bộ một trăm lẻ tám pháp trận tại thời khắc này đồng thời phát huy tác dụng, mặc dù đối mặt với bảy Yêu Vương liên thủ, con rối Vân Mẫu cũng không làm như vậy, hiện tại thời khắc này không hề giữ lại gì nữa mà trực tiếp bộc lộ ra uy lực lớn nhất của mình.

Đối mặt với triều cường mãnh liệt giữa không gian, ngân hà cũng tỏa về bốn phương tám hướng lan tràn.

Tinh quang lan tới đâu, gió ngừng mưa tạnh tới đó.

Không chỉ có vậy, tinh quang còn tiếp tục lan về chỗ Ngân Nhãn Yêu Hoàng đang đứng.

Hai mắt Ngân Nhãn Yêu Hoàng như điện:
- Thật can đảm!

Thiên thủ sau lưng lại tái hiện, rầm rầm nghênh hướng trước người, tạo thành một vòng tròn đẩy về phía trước.

Vòng tròn này như một hắc động, ngân hà của con rối Vân Mẫu và hắc động chạm nhau, lập tức bị hút hết, không thể tiếp tục chạm tới người Ngân Nhãn Yêu Hoàng. Công kích mạnh nhất của con rối Vân Mẫu, cứ như vậy bị phá giải.

Ngay sau đó Ngân Nhãn Yêu Hoàng hừ một tiếng, trên bầu trời lóe lên một tia chớp.

Tia chớp kia sau khi xuất hiện cũng không biến mất, mà là ngưng tụ ra một thanh trường mâu khổng lồ, đâm về phía con rối Vân mẫu.

Điện quang điên cuồng đánh lên trên người của con rối Vân Mẫu, đánh cho toàn thân nó cũng bùng lên, ít nhất sáu pháp trận đồng thời bị tê liệt, trước khi sửa chữa lại thì không tiếp tục sử dụng. Tia sét trường mâu, thực sự là có tác dụng trực tiếp phá hư trận pháp.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng đã thừa cơ bay tới, đuổi giết Đường Kiếp.

Ngay tại khi gã bay lên đồng thời, dưới đùi con rối Vân Mẫu lóe lên quang hoa, đánh về phía Yêu Hoàng.

- Cút ngay!

Ngân Nhãn Yêu Hoàng gầm lên một tiếng, ngàn cánh tay đồng thời mở ra, cùng nhau vỗ vào con rối chiến.

Con rối Vân Mẫu cũng không sợ mà trực tiếp đón nhận, con rối Vân Mẫu không sợ chết, chỉ cần có thể chiến đấu tới cùng, thì nó sẽ kiên quyết chiến đấu. Lưỡng Nghi thay đổi liên tục, hai viên tinh hạch thượng cổ cùng nhau phát ra ánh sáng, vì muốn ngăn cản công kích Yêu Hoàng, đây là không còn suy xét tới việc tiếp tục chiến đấu, mà là không tiếc tổn hại để ứng phó. Hai mắt Quỷ Vệ lóe lên tinh quang chói mắt, một cánh tay quỷ như kim loại đã đâm thẳng hướng Ngân Nhãn Yêu Hoàng.

U Minh Qủy Trảo!

Xoẹt!

Âm thanh xé gió cực nhỏ, Ngân Nhãn Yêu Hoàng chợt phát ra tiếng kêu thống khổ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cánh tay đã đột phá phòng ngự của Thiên thủ, cắm lên trên bụng gã.