- Dù sao vẫn tốt hơn là rơi vào tay các ngươi.
Tôn Thư Minh âm trầm trả lời.
- Cái gì?
Lũ yêu cả kinh.
Bọn họ cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tôn Thư Minh tới đây không phải lấy Hắc đàm hoa.
Mà gã tới là để hủy diệt Hắc đàm hoa.
Đúng vậy, từ lúc vừa mới bắt đầu, Tôn Thư Minh chỉ biết nếu muốn đoạt được Hắc đàm hoa ở lãnh địa của Yêu tộc là chuyện vô cùng khó khăn. Không có biện pháp gì cả, bởi vì Yêu tộc quá hùng mạnh, cường đại, cho nên bọn họ căn bản không có khả năng cướp được thịt khỏi miệng hổ.
Nếu như chính mình đã không chiếm được, vậy hãy để cho kẻ thù cũng không chiếm được.
Căn cứ vào thực lực chênh lệch giữa hai bên, con người ngang nhiên đưa ra lựa chọn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Trên đời này, chắc không có bất cứ sinh vật nào, so với con người còn ác hơn, tuyệt hơn. Cũng chỉ có con người mới có thể đưa ra lựa chọn kiểu như thế này. Yêu tộc tuy mạnh, nhưng ở phương diện cay, tuyệt, độc thì dù sao vẫn còn kém hơn con người một bậc.
Không chỉ có như vậy, con người còn mượn cơ hội này quét sạch lũ yêu đến cướp Hắc hoa đàm.
Ngay khi vách núi sụp xuống, Tôn Thư Minh lại điểm ngón tay về phía trước, nói:
- Vạn tượng sinh diệt, luân chuyển vô thường, chúng sinh khổ độ, địa ngục vĩnh hằng… Bách quỷ dạ hành, xuất!
Chỉ thấy sao tinh đặt ở thông đạo Minh hà lóe lên, đột nhiên bùng nổ, thả ra tảng lớn quang hoa.
Vốn vực Vân Mặc bị nổ, ảnh hưởng tới thông đạo Minh hà, cũng ngay tức khắc sẽ sụp đổ.
Nhưng nó không biến mất như vậy, năng lượng không gian vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, ngay dưới tác dụng pháp thuật của Tôn Thư Minh, nó lại lần nữa biến hóa, trên không trung hư ảo sinh ra một cánh cửa. Cánh cửa do vô số xương cốt màu trắng tọa thành, thoạt nhìn quỷ khí dày đặc, khủng bố vô cùng. Nhìn vào cánh cửa này, tâm thần Qủy diệm vương hoảng loạn, thất thanh kêu lên:
- Cánh cửa Minh Giới, không ngờ ngươi dám mở cánh cửa Minh Giới!
- Nếu không làm như vậy, sao có thể tiêu diệt được chư vị.
Tôn Thư Minh nghiến răng trả lời.
Sau khi gã nói xong, chỉ thấy cánh cửa Minh Giới bỗng nhiên mở rộng, từ giữa có vô số quỷ binh quỷ tướng và qủy vương tràn ra.
Nếu Ngân Nhãn Yêu Hoàng ở đây, với thần lực Thông Thiên của gã, có thể phá hư pháp thuật này, một lần nữa đóng cánh cửa Minh giới lại. Chính vì thế, mà khi nhìn thấy Ngân Nhãn Yêu Hoàng, Tôn Thư Minh mới lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy. Cũng may Đường Kiếp dẫn gã đi, cho nên hiện giờ không có ai ngăn cản sự điên cuồng đến từ Minh Giới.
Trên trời mưa đá cuồng thét, vực Vân Mặc sắp sụp đổ tới nơi; Phía dưới vạn quỷ mãnh liệt nhào tới, Cự xà Hắc Thủy cũng điên cuồng rít gào.
Cùng lúc phải đối mặt với bị chôn sống và bị quỷ cắn, lúc này lũ yêu đều bị đả kích nặng nề, không còn tâm tình kiêu ngạo.
Quỷ diệm vương hét lớn:
- Đi mau, rời khỏi nơi này.
Cửa Minh Giới tồn tại nhất định cũng không lâu, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng rời khỏi, đợi sau khi pháp thuật này hết hiệu lực lại quay lại.
Chỉ có điều Qủy diệm vương muốn chạy, nhưng Tôn Thư Minh nhất định phải giữ nó lại.
Gã kéo dài âm thanh quát lên:
- Vẫn lưu lại thì hơn!
Nói xong đột nhiên phun một ngụm máu.
Ánh huyết vàng rực rỡ mang theo quang hoa cường thịnh, chính là máu huyết ngưng tụ sức mạnh tinh hoa của Tôn Thư Minh.
Tuyệt bút đè xuống, chấm vào tinh huyết, Tôn Thư Minh một mạch viết ra bốn chữ to:
Thiên La Địa Võng!
Trên bầu trời xuất hiện một chiếc mạng khổng lồ màu vàng kim, giống như chiếc lưới bao trọn cả không gian lại.
Chiếc lưới này không những có thể ngăn cản trên đường bay, mà còn có thể ngăn cản toàn bộ các pháp thuật độn thổ nhằm rời khỏi nơi này.
Tiếp theo đó Tam tự chân phù kinh của Tôn Thư Minh hạ xuống, chữ Diệt được xuất ra.
Một chữ Diệt trống rỗng hiện lên, lập tức lộ ra uy năng to lớn, đè ép tất cả yêu vật.
Đây chính là chiêu quần công mạnh nhất của Tôn Thư Minh, mặc dù là Qủy diệm vương cũng phải dốc toàn lực để ứng đối.
Cùng lúc đó Tôn Thư Minh đã quay đầu lại nói:
- Còn ngẩn ra đó làm gì?
Đám người Liễu Vân Sơn đã chuẩn bị trước, nghe thấy vậy đồng thời bay vào trong không trung.
Mấy người Thân Đồ Nguyên lúc này mới bừng tỉnh, đang muốn rời đi, lại phát hiện Tôn Thư Minh vẫn đứng sừng sững không động.
- Tôn đại nhân!
Bốn người cùng nhau kêu lên.
Tôn Thư Minh phất tay, nói:
- Vốn muốn giữ khách lại, nên chủ nhân nào có thể rời đi chứ.
Mọi người giờ mới hiểu Tôn Thư Minh đã quyết tử ở đây, không tiếc bản thân mình để giữ lũ yêu lại.
- Đại nhân!
Thân Đồ Nguyê,n Tây Môn Trường Phong ,Băng Hoàng, Dạ Kiêu cùng nhau thất thanh hô lên.
Khoảnh khắc này, bọn họ thực sự cảm động vì tinh thần hy sinh của vị đại nhân này.
Cuối cùng là Liễu Vân Sơn cùng Hoàng Dương không kiên nhẫn, lao tới túm lấy mọi người nói:
- Đi mau! Muốn báo thù cho Tôn đại nhân, thì sau này giết chết nhiều yêu vật một chút!
Nói xong liền hóa thành một đạo lưu quang bay vút đi.
Qủy diệm vương nóng vội, dốc toàn lực phóng vào trong không trung. Nếu không mượn cơ hội này lao ra, thì sau cũng đừng nghĩ thoát được ra ngoài.
Thiết huyết đao chém ra ánh đao màu lam trực thẳng lên trời cao, một kích phá hủy chữ Diệt!
Nhưng cùng lúc đó, Tôn Thư Minh cung biết ra chữ thứ ba trong Tam tự chân kinh phù!
Chữ Tuyệt!
Chữ Tuyệt vừa xuất hiện, đất trời biến sắc, tràn ra một cỗ hơi thở bá đạo trấn áp hết thảy mọi thứ, bức lũ yêu phải dốc toàn lực chống đỡ.
- Ngươi không ngăn được ta đâu.
Qủy diệm vương phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Trong cơ thể lại dâng lên quang hoa màu lam, giờ khắc này đã không còn gì để mất, liều mạng mặc cho tu vi bị giảm xuống, cũng muốn phá tan phong tỏa của Tôn Thư Minh.
Chợt nghe ầm một tiếng, chữ Tuyệt đụng vào Thiết huyết đao đụng vào nhau, chân ngôn phá diệt, Qủy diệm vương đã phi thân ra.
- Giao long vương giúp ta một chút!
Tiểu Đào hậu phía sau thê thanh hô lên, mặc dù nó có thực lực cường đại, nhưng muốn lập tức thoát khỏi sát pháp của Tôn Thư Minh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Quỷ diệm vương cũng không để ý, chỉ mau chóng hướng về phía không trung bay đi.
Đồng thời ngón tay Tôn Thư Minh cũng búng ra, một bình ngọc bay về phía Cự xà Hắc Thủy, trong bình ngọc rơi ra vài giọt chất lỏng, Yêu xà Hắc Thủy tiếp xúc với giọt chất lỏng này, ngửa đầu kêu to vui mừng, sau đó lập tức lặn xuống đáy nước. Sau đó bình ngọc lách cách kêu vài tiếng, Hắc hoa đàm không ngờ tự động chui vào trong bình.
Sau đó lại vẫy tay một cái, bình ngọc bay vào trong tay Tôn Thư Minh.
- Hắc hoa đàm!
Nhìn thấy cảnh này, Qủy diệm vương giờ mới hiểu được, hóa ra muốn lấy Hắc đàm hoa căn bản không cần phải giết chết Yêu xà hắc thủy.
Lòng tham nổi lên, bay qua bên người Tôn Thư Minh, giương đao đâm về phía Tôn Thư Minh. Lúc này Tôn Thư Minh vừa thi triển Tam tự chân kinh phù, cưỡng chế lũ yêu, xem ra thực lực đều phát huy tới tận cùng, căn bản không có sức chống đỡ, một đao kia chính là đâm vào ngực Tôn Thư Minh.
Tôn Thư Minh chấn động toàn thân, nhìn nhìn trường đao trước ngực, trên mặt không ngờ lại lộ ra ý cười.
Quỷ diệm vương giơ tay đoạt lấy bình ngọc trong tay gã.
Tôn Thư Minh cũng không chống đỡ, chỉ lên tiếng nói:
- Ta nhập tiên đồ bảy trăm năm, cầu được tiêu dao bất lão. Một khi yêu quỷ phạm ta, bỏ thân này bảo vệ gia viên! Ha ha ha ha!
Tiếng cười kéo dài, thân thể của Tôn Thư Minh thả ra từng vòng quang hoa chói lòa.
- Không xong!
Qủy diệm vương biết không ổn, vội vàng hóa nguyên hình, biến thành một con giao long mặt quỷ nuốt bình ngọc vào bụng, vội vàng bay về phía không trung.
Nhưng vẫn chậm!
Quang hoa lóa mắt, chói lòa, mang theo sức mạnh hủy diệt thế gian từ trong cơ thể Tôn Thư Minh quét ra.
Thiên Tâm tự bạo!
Hơn nữa còn là Thiên Tâm cấp Hóa Hồn.
Lực triều hung mãnh vô biên, thổi quét toàn bộ yêu vật bên dưới.
Giao long quỷ lập tức bị nổ mất nửa người.
Nó vẫn chưa chết, khí lực hùng mạnh của Yêu tộc giúp nó chống đỡ được với kích khủng bố này, chỉ có điều toàn thân bị thương nặng, yêu thân đã vô cùng thê thảm. Nó đang liều mạng đạp hai chân trước lao đi, bỗng nhiên cảm thấy một tia không ổn.
Ngẩng đầu nhìn lên, một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống.
- Không!
Qủy diệm vương thấp giọng hô một tiếng.
Ngay sau đó tảng đá đã đập trên nền đất.
Bên cạnh chính là Tiểu Đào Hậu, toàn thân đẫm máu, cười nói:
- Ngươi cuối cùng cũng không thể chạy thoát, ha ha ha ha!
- Ta cũng không giống loại phế vật như ngươi!
Qủy diệm vương lạnh lùng nói, móng vuốt túm lấy Thiết huyết đao, đang muốn đánh nát tảng đá lớn. Nhưng đúng lúc này, Thiết huyết chiến đao đột nhiên phát ra tiếng kêu nhẹ, giống như phát sinh chuyện gì đó, thoát khỏi móng vuốt Qủy diệm vương, bay vào trong không trung!
- Quay lại!
Qủy diệm vương tuyệt vọng gào lên.
Nhưng mà mặc cho nó kêu gọi thế nào, Thiết huyết đao cũng không quay trở lại.
Xoay đầu nhìn về phía cánh cửa Minh Giới, bên trong đầy rẫy quỷ vật không ngừng tuôn ra, như thủy triều cuốn tới, bao phủ hết đám yêu vương…
Trên bầu trời, ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt.
Tiếng kêu của Ngân Nhãn Yêu Hoàng càng lúc càng thấp, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy đống tro tàn còn sót lại sau khi Táng Thần Diệm thiêu đốt, Đường Kiếp thở dài.
Dùng Táng Thần Diệm đối địch chính là không ổn tý nào, chẳng những không khống chế được kẻ địch, mà uy lực quá lớn đến nỗi thi thể cũng chẳng lưu lại.
Thi thể một vị Yêu Hoàng, cứ như vậy biến mất.
Tuy rằng Đường Kiếp cũng rất muốn dùng thủ pháp nhẹ nhàng tiêu diệt Ngân Nhãn Yêu Hoàng, nhưng thực lực của đối thủ thực sự quá mạnh, cảnh giới ý niệm sinh pháp khiến cho Đường Kiếp căn bản không dám nhẹ tay. Nếu vì chiến lợi phẩm mà để Ngân Nhãn Yêu Hoàng tìm được đường sống, thì lúc đó mới gọi là oan.