Đầu ngón tay và thiết quyền chạm nhau.

Đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó một đạo lực gợn song từ đầu ngón tay phát ra, giống như sóng lớn xung kích quét ngang tám hướng.

Khoảnh khắc này, tất cả yêu vật đều cảm giác được đe dọa cực lớn, không còn tiếp tục chú ý chiến đấu, mà cùng nhau gào thét phát lên vòng bảo hộ tự thân.

Tiếp theo sóng xung kích quét tới, lũ yêu giống như cá nhỏ trong chậu, chỉ một con nước lớn mãnh liệt hạ xuống, bỗng chốc bay ra xa cả ngàn thước.

Quỷ diệm vương tất nhiên không thể tiếp tục duy trì Thiết huyết chiến đao nữa, bị một kích tách bay ra. Thật vất vả mới thoát khỏi áp lực của Thiết huyết ý chí, vạn quỷ còn chưa kịp lên sàn đấu, đã bị cỗ lực triều lao tới nghiền nát thành bột mịn. Lực lượng kinh người vọt tới bên cạnh hắc thủy, vì bảo hộ hắc đàm hoa, hắc xà dùng cực âm sát khí bao hắc đàm hoa lại, chính mình thì bị cuốn bay lên cao.

Với tư cách là người chế tạo ra màn khủng bố này, Đường Kiếp cũng không hề thấy dễ chịu.

Quyền và ngón tay chạm nhau, cánh tay của Đường Kiếp tan thành từng mảnh nhỏ.

Sức mạnh kinh khủng, giống như một cự thú cắn nuốt, trực tiếp nghiền cánh tay của Đường Kiếp thành bột mịn, không có máu thịt, bời vì tại đây dưới sực mạnh cường đại, toàn bộ mọi thứ đều bị dập nát thành trạng thái nhỏ nhất, tan biến trong gió.

Ầm!

Thân thể cao lớn của Đường Kiếp bị gió cuốn lên, bay thẳng ra ngoài cả ngàn mét mới dừng lại.

Lúc này gió lốc mới chịu tạm dừng lại, nghiêng người nhìn trung tâm lốc xoáy, chỉ thấy từ sau ngón tay, một gã nam tử đang dần hiện ra.

Phương thức gã xuất hiện cũng vô cùng kỳ quái, chạy dọc theo ngón tay, từng phần từng phần bắt đầu hiện ra, giống như đang vẽ một bức họa vậy.

Cho tới cuối cùng, lộ ra là một thân hình đầy đủ, nhưng lại là một đôi mắt màu bạc, một nam tử mặc trường bào trắng tóc dài xõa vai.

Đợi cho thân hình gã hoàn toàn xuất hiện, người này như cố định trong dòng thời gian, giờ mới bước ra ngoài, thu ngón tay lại, nhìn thoáng qua toàn cảnh.

Ngón tay tựa như một nén hương, đột nhiên gãy xuống, hóa thành bụi màu xám tiêu tan.

Nam tử thở dài, phất tay nói:
- Có thể làm đứt ngón tay của ta, bản lĩnh không tồi.

Nói xong lại phất tay, ngón tay bị gẫy lại mọc ra lần nữa.

Lúc này gã mới quay đầu nhìn về phía Qủy diệm vương.

Nhìn thấy mặt của nam tử này, đám Qủy diệm vương đồng thời cả kinh, cùng nhau quỳ một gối xuống, hô lên:
- Tham khiến Yêu Hoàng bệ hạ!

Có vài tên yêu vương còn quỳ hẳn cả hai chân, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Tôn Thư Minh cũng bị trấn trụ, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, thất thanh nói:
- Ngân nhãn Yêu Hoàng… Làm sao có thể là gã? Sao gã lại tới đây chứ?

Ngân nhãn Yêu Hoàng!

Một trong năm ngũ đại Yêu Hoàng của yêu tộc, một cường giả Phân Thần cảnh.

Một pho tượng Đại Năng đột nhiên xuất hiện, khiến Đường Kiếp cũng không nhịn nổi hít một ngụm khí lạnh.

Tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái, chính là biểu hiện của Tôn Thư Minh.

Trên mặt Tôn Thư Minh, hắn nhìn thấy sự tuyệt vọng, bất đắc dĩ, thậm chí căm giận.

Nhưng không lâu trước đó, Tôn Thư Minh đối kháng với mười tám yêu vương, đối mặt với Qủy diệm vương dùng Thiết huyết đao đảo ngược tình thế, cũng hoàn toàn không có biểu hiện này. Phải biết rằng khi đó bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh, tuy rằng Tôn Thư Minh còn có Đường Kiếp là lá bài chưa lật, nhưng với thực lực Đường Kiếp, còn chưa đủ để xoay chuyển tình thế. Nói một cách khác, nhân loại vẫn như cũ rõ ràng vẫn ở thế thất bại. Nhưng trong loại tình huống đó, Tôn Thư Minh cũng không có đánh mất lòng tin như hiện tại.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp hơi chút ngộ ra.

Hắn hỏi:
- Tôn tiên sinh có phải không còn thủ đoạn gì để ứng phó với tình huống hiện tại?

Tôn Thư Minh thở dài nói:
- Ta vì trận chiến này, chuẩn bị rất nhiều. Nhưng ta có thế nào cũng không ngờ tới, Ngân nhãn Yêu Hoàng sẽ tới. Tên này yêu cảnh Phân Thần, tu vi Thông Thiên, vượt xa mười tám yêu vương. Có gã ở đây, dù có thủ đoạn thông thiên cũng vô dụng.

- Thật sao?
Đường Kiếp thì thào một câu tự hỏi, nhìn về phía trước.

Lúc này Ngân nhãn Yêu Hoàng vẫn khoanh tay đứng nhìn, trước mặt gã là Qủy diệm vương và mười hai yêu vương.

Một vị Yêu Hoàng, mười hai vị yêu vương, còn có hơn hai mươi yêu tướng, thực lực như vậy, cũng đích xác có thể khiến Tôn Thư Minh nảy sinh lòng tuyệt vọng.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng đã là nhìn về phía Đường Kiếp, mỉm cười nói:
- Ngươi chính là Đường Kiếp, kẻ giết chết Tử Diệm?

Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Còn có Cự Lực Vương, Thôn Thiên Vương cùng với bốn vị khác. Đương nhiên ta đoán mấy kẻ này không phải là thuộc hạ của ngươi, cho nên ngươi cũng không thèm để ý.

Đường Kiếp không có ý tốt, vừa mở miệng ra chính là châm ngòi ly gián.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng chỉ là cười cười, nói:
- Tuy không phải trực hệ, nhưng cũng là đồng tộc. Đường Kiếp ngươi lấy lực lượng một người giết bảy vị yêu vương của tộc ta, binh tướng vô số, đối với Phượng Sơn nhân loại cũng coi như có công lớn rồi. Nếu như vậy, ta liền lấy tính mệnh của ngươi, cũng coi như chặt một tay của Phượng Sơn rồi.

Đường Kiếp nghe vậy lấy làm kỳ hỏi:
- Nói đến đây, ta đang muốn hỏi Yêu Hoàng. Không phải người ta nói thiên đạo thệ minh , chư vị Đại Năng không được ra tay với những kẻ cảnh giới chưa tới đâu như chúng ta sao? Sao Yêu Hoàng lại quyết ý không để ý lời thề mà ra tay vậy?

Ngân Nhãn Yêu Hoàng cười nói:
- Vậy còn phải xem là tình huống như thế nào đã. Năm đó mặc dù có ước định, Tử Phủ Phân Thần không được ra tay với người tu cấp bậc thấp, nhưng ước định là vì để tránh cho những người tu ở đỉnh cao đại chiến, khiến sinh linh lầm than, chứ không phải dùng để làm cho mình bị đánh mà không trả đòn, mắng không nói lại. Nếu có kẻ bắt nạt tới tận cửa, hay là việc cá nhân, vậy thì quy định kia cũng không cần giữ.

Tới tận cửa bắt nạt?

Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra.

Hoá ra Yêu Hoàng và Phong Vô Tướng bọn họ có ước định, hạn chế chỉ có điều là chiến tranh mặt tranh đấu, chứ không có nghĩa là ở tình huống khác không được ra thủ. Tỷ như việc cá nhân sẽ không ở trong hạn chế, ngoài ra tự bảo vệ mình cũng không ở trong hạn chế.

Ngẫm lại cũng đúng, ước hẹn này dùng để bảo vệ mình, chứ không phải dùng để hạn chế chính mình, mấy vị Đại Năng sao có thể đem sự sống chết của mình ra làm hiệp ước cơ chứ?

Tình huống trước mắt hiển nhiên là không nằm trong sự trói buộc của minh ước.

Đầu tiên đây là cuộc chiến đoạt bảo, không phải cuộc chiến giữa các nước.

Cuộc chiến đoạt bảo thuộc về việc tư, Ngân Nhãn Yêu Hoàng tất nhiên không cần tuân thủ cái gì mà thiên đạo thệ minh, hơn nữa cũng chẳng có vị Đại Năng nào ngốc đến nỗi, ngay cả đoạt bảo cũng cấm.

Lại thêm vừa rồi Đường Kiếp đúng là đã ra tay tấn công Ngân Nhãn Yêu Hoàng trước, Ngân Nhãn Yêu Hoàng lại càng không cần kiêng kị cái gì cả.

Cho dù là trên chiến trường, Yêu Hoàng không thể chủ động ra tay, nhưng chỉ cần có ai dám chạm một chút móng vuốt vào gã, Yêu Hoàng cũng coi như là có quyền phản kích đấy. Đại Năng có thể bị hạn chế, nhưng uy nghiêm của Đại Năng không thể bị xâm phạm. Kẻ có gan khiêu khích, chính là chết!

Cho nên những việc phát sinh hôm nay, thiên đạo thệ minh đối Ngân Nhãn Yêu Hoàng không có bất kỳ ý nghĩa trói buộc nào, Tôn Thư Minh hiển nhiên cũng hiểu được điểm ấy, cho nên sắc mặt mới ảm đạm như vậy. Gã vốn tưởng rằng lấy địa vị tôn sư của Yêu Hoàng, chưa chắc có bao nhiêu coi trọng Hắc đàm hoa, dù sao kẻ đến bước kia đã tương đương với người có hai cái mạng, thân thể chỉ là một trong hai mạng đó, ngoài ra còn có một hồn mệnh, mà thứ Hắc đàm hoa có thể làm sống lại cũng chỉ là thân thể.

Nhưng hiện tại xem ra, gã cuối cùng sai lầm rồi.

Ngân Nhãn Yêu Hoàng đã thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi tự sát, ta có thể lưu các ngươi toàn thây.

Giọng nói không lớn, nhưng lại kèm theo một cỗ khí phách hiên ngang.

Đây chính là uy nghiêm của Đại Năng.

Mười tám yêu vương liên kết lại có lẽ mạnh hơn một Yêu Hoàng dục anh kỳ một chút, nhưng lại vĩnh viễn không thể có khí phách và uy nghiêm như vậy, không thể khiến người ta khiếp đảm, ý chí chiến đấu không còn.

Mà thời khắc này, Ngân Nhãn Yêu Hoàng đứng yên ở một chỗ, chỉ tùy ý nói một câu, có vài tên người tu đã run rẩy, thậm chí đã giơ lên pháp bảo nhắm ngay chính mình, thực sự có tâm tư tự sát.

Cũng may Đường Kiếp đúng lúc cắt ngang.

Hắn nói:
- Lưu toàn thây tốt lắm, chính thích hợp làm đồ nướng. Lúc ta giết yêu, cũng thích lưu toàn thây, dê nướng nguyên con vĩnh viễn có lực hấp dẫn nhơn so với dê trên đĩa.

Hai câu nói nói đều khiến tất cả mọi tộc kinh ngạc.

Ngay cả Ngân Nhãn Yêu Hoàng cũng ngây người, lập tức ngửa đầu bật cười ha hả:
- Hay! Hay! Nói rất hay! Đã lâu không gặp được tiểu tử có can đảm như, đúng là có ý. Coi như là phần thuởng cho ngươi, ta sẽ lưu ngươi toàn thây, sau đó đem ngươi làm đồ nướng một phen. Yên tâm đi, trước khi ngươi chín, ta cam đoan ngươi vẫn còn sống.

Lời nói tàn nhẫn này lọt vào trong lòng mọi người, khiến ai cũng đều phát lạnh, duy có Đường Kiếp vẫn như cũ bất động, chỉ nói:
- Vậy ngươi nên kiên nhẫn một chút rồi, ta là người da dày thịt thô, không dễ nướng lắm đâu.

- Như thế càng tốt, có thể nghe được ngươi rên rỉ gào khóc. Tốt nhất là phải nướng ngươi mấy ngày mấy đêm mới đã nghiền.

Hai kẻ ngươi một câu ta một câu, đúng là không ai nhường ai, khiến mấy yêu vương cũng ngây người.

Trời mới biết trước đó, có thể đối thoại tay đôi với Yêu Hoàng, cũng chỉ có Tử Phủ trở nên, về phần kẻ Hóa Hồn nào dám nói như vậy với Yêu Hoàng… Thực thật là tìm đường chết.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại gặp một tên.

Hơn nữa không chỉ có như thế, Đường Kiếp thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng táo tợn.

Đầu tiên là hắn triệu hồi con rối Vân Mẫu, sau đó nói với Tôn Thư Minh:
- Nếu ta phụ trách giải quyết Ngân Nhãn, còn dư lại mười hai yêu vương, ngươi có nắm chắc đối phó được không?

Lời này quả thực kiêu ngạo, ngông cuồng vô biên rồi.

Đường đường một hóa hồn cấp Thể Tu không ngờ vọng ngôn muốn giải quyết Yêu Hoàng?

Ngay cả mười tám yêu vương cũng không dám khoe khoang như thế.

Phải biết rằng cái gọi là chiến lực liên kết của mười tám yêu vương, còn mạnh mẽ hơn so với Yêu Hoàng, thành lập trên cơ sở bọn họ liên hợp phát uy. Nhưng thật muốn đánh, thì dựa vào cảnh giới của chính mình tiến hành tấn công, chỉ cần tách rời chúng ra là có thể tập sát được, một Yêu Hoàng dễ dàng có thể giải quyết mười tám yêu vương, giống như Đường Kiếp lúc trước giải quyết bốn yêu vương vậy.

Yêu Hoàng và yêu vương chênh lệch thật sự quá lớn, tuyệt không đơn giản như số liệu trên mặt giấy, mà là một loại chênh lệch không thể vượt qua được.

Giống như trước đã nói qua vậy, càng đi về phía sau, vượt cấp càng khó. Hóa hồn đánh thắng Tử Phủ, trong lịch sử có thể nói là có một không hai.

Đường Kiếp dựa vào cái gì khiêu chiến Yêu Hoàng? Chỉ bằng cái kia cái con rối có tí năng lượng đã còn thừa sao? Đúng là người si nói mộng!

Nhưng hắn cố tình cứ hỏi vậy, còn hỏi rất chân thành.

Tôn Thư Minh cũng ngẩn ngơ.

Gã nhìn Đường Kiếp, cả nửa ngày mới phản ứng lại.

Sau đó gẫ gật đầu nói:
- Đương nhiên, nếu ngươi có thể giải quyết, không, chỉ cần ngươi có thể giữ chân Ngân Nhãn, ta liền có thể giải quyết đám yêu vương còn dư lại.

Lại là một tên ngông cuồng, giọng điệu kiêu ngạo.

Lấy năm chọi mười hai, Tôn Thư Minh lại cho là gã còn có phần thắng?

Cho dù Quỷ diệm vương đã không thể sử dụng Thiết huyết đao nữa, nhưng quỷ vật ở sông Hắc Thủy cũng đã bị tiêu diệt, còn thừa không đáng là bao. Không có quỷ vật ủng hộ, gã dựa vào cái gì mà tự đại như thế?

Nhưng Tôn Thư Minh lại trả lời được đồng dạng còn thật sự, hoàn toàn không có mở ý đùa giỡn.

Hai người, thả ra hai câu nói ngông cuồng.

Sau đó Đường Kiếp mỉm cười.

Hắn nói:
- Tốt lắm, ta đối phó Yêu Hoàng, ngươi đối phó yêu vương. Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một việc.

- Việc gì?

- Nếu ta làm được, ngươi phải đem Hắc hoa đàm cho ta.

- Được, chỉ cần ngươi có thể làm đến, ta liền cho ngươi!
Không ngờ Tôn Thư Minh lại rất dứt khoát đáp ứng.

Nghe được gã đáp ứng sảng khoái như vậy, Đường Kiếp lại thở dài.

Trong ánh mắt toát ra một tia kính trọng và ngưỡng mộ, khâm phục và bất đắc dĩ.

Hắn đã biết Tôn Thư Minh đối phó với đám yêu vương thế nào rồi.